An Thân Vương phủ, mọi người bên trong thư phòng Thanh Ngọc Hiên nghị sự cả đêm, đèn đuốc sáng trưng, có nhiều đại thần quyền thế không ngừng đi vào thư phòng.
Thời gian này Hoàng đế Vũ Đức ra lệnh cho Hiên Viên Húc tạm đảm nhiệm chức Đại Đô Đốc ở kinh thành, để cho hắn toàn quyền xử lý việc của Tây La quốc và chuyện Trần Quốc Công bị thương. Đêm hôm qua hắn sai người gọi các đại thần trực tiếp đến thư phòng của Thanh Ngọc Hiên để nghị sự.
Khi các đại thần bàn bạc xong từ thư phòng đi ra ngoài vẻ mặt đều có chút cao hứng, giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, vị Đại Đô Đốc trẻ tuổi này bản lĩnh sấm rền gió cuốn làm cho bọn họ thật sự tâm phục khẩu phục.
Chờ các vị đại thần đều đi rồi, lúc này Hiên Viên Húc không hề do dự, vội vã bước đi rời khỏi thư phòng. Hắn đang muốn mang theo người lên đường đến Bạch Vân Sơn, lại thấy Tiểu Nam sắc mặt kỳ lạ cầm một cái hộp đi tới. Hắn đem cái hộp dâng lên cho Hiên Viên Húc, trầm giọng nói: “Người gác cổng nói là sáng sớm có một ni cô đưa tới, nói là nhất định phải giao cho gia.”
Hiên Viên Húc mở hộp ra nhìn thoáng qua một cái, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức lấy đồ trong hộp ra, một phen nắm lấy trong tay. Tay hắn nắm thật chặt, là lắc tay Mục thần châu! Nàng hoàn trả đến đây. Lúc đó hắn đã từng uy hiếp nàng không được hoàn trả, bây giờ lại dám nhờ người khác đem trả lại cho hắn! Mới mấy ngày không gặp nàng mà thôi, nên cái gì cũng thay đổi sao? Tròng mắt đen của hắn lóe lên tia lạnh lùng, trầm giọng nói với Tiểu Nam: “Chuẩn bị ngựa tốt! Chờ ta tới liền đi.” Chợt quay người sải bước đi về hướng Cẩm Sắt viện.
Đinh vương phi cao quý hoa lệ nhìn Hiên Viên Húc đi nhanh vào, khuôn mặt tuấn mỹ ở trên cẩm bào màu xanh da trời đích thực làm cho hắn càng thêm tuấn lãng. Chỉ là trên mặt không hề có vẻ tươi cười, không khỏi kỳ quái hỏi: “Húc nhân huynh làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy? Là ai chọc giận con rồi hả?” Không phải nàng mèo khen mèo dài đuôi, đứa con trai này của nàng, lên ngựa có thể giết địch, cầm bút có thể viết thơ, văn đạo võ lược, thông minh vô cùng, chuyện có thể gây khó khăn cho hắn thật sự là không nhiều lắm.
Hiên Viên Húc đưa mắt liếc Đỗ ma ma đang đứng bên cạnh An vương phi một cái, yên lặng bình tĩnh một hồi. Bây giờ hắn không còn tính khí Phách Vương lúc nhỏ nữa, thời gian bồi dưỡng nhân phẩm đạo đức vẫn tương đối tốt. Nhàn nhạt nói với mẫu thân: “Mẫu phi, con muốn một mình nói với Đỗ ma ma vài câu.”
“Nói cái gì? Con không thể nói ngay trước mặt mẫu phi à?” An vương phi buồn cười nói, căn bản không coi là quan trọng, miễn cưỡng hướng Đỗ ma ma phất tay: “Đi đi, hiếm khi thế tử gia coi trọng ngươi, phải trả lời tốt! Trả lời tốt, nói không chừng thế tử gia chúng ta còn ban thưởng cho ngươi đấy!”
Đỗ ma ma nghe vậy biến sắc, nàng không lạc quan giống như An vương phi. Nàng run sợ đứng ở trong sân, trong lòng biết rõ là vì chuyện của vài ngày trước. Cái tiểu yêu tinh kia nhất định là tìm thế tử gia khóc lóc kể lể, loại con gái như vậy nàng nhìn thấy nhiều rồi, đều là ngưới trước mặt thanh cao, giống như thánh nữ không dính khói bụi nhân gian, sau lưng còn không phải sử dụng chút thủ đoạn hồ ly hèn hạ sao.
“Đỗ ma ma, ngày hôm trước ngươi đến Chương phủ nói những gì, làm những gì, một câu không rớt toàn bộ nói ra cho ta nghe.” Hiên Viên Húc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hiện tại tâm tình hắn cực kỳ không tốt, hy vọng Đỗ ma ma có thể nói nhanh, không cần giờ phút này đụng chạm tới hắn.
“Thế tử gia, lão nô cũng không làm thêm gì hoặc nói thêm cái gì, đều nói theo những gì vương phi giao phó!” Đỗ ma ma thấy con mắt lạnh lùng của Hiên Viên Húc nhìn nàng chằm chằm, vội vàng thanh minh cho bản thân, nàng rất sợ bị Hiên Viên Húc xử phạt, nghe nói mấy năm nay vị thế tử gia này xuất chinh giết người như ngóe a!
Trong mắt Hiên Viên Húc chợt lóe lên sát khí, Đỗ ma ma chảy mồ hôi lạnh, vội vàng khoe lòng trung thành: “Lão nô một lòng vì thế tử gia, không dám tự chủ trương! Ngài cũng không thể nghe và tin một bên lời nói của tam tiểu thư.”
"Gia nghe và tin một bên?" Tròng mắt đen sâu kín của Hiên Viên Húc nhìn nàng chòng chọc.
Đỗ ma ma nghĩ đến Chương tam tiểu thư nhất định hờn dỗi với thế tử gia, làm cho nàng cũng bị liên lụy, không khỏi hơi oán trách nói: “Thế tử gia thân phận cao quý như vậy, muốn dạng nữ tử như thế nào chẳng có, Chương tam tiểu thư được ngài để ý là phúc khí của nàng ta, tại sao có thể xấu tính nháo loạn với ngài đây.”
“Ngươi làm sao biết nàng xấu tính với ta? Chuyện gia không biết nhưng ngươi lại biết.” Hiên Viên Húc cười nhạo.
Đỗ ma ma sửng sốt một chút, rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, lại càng băn khoăn đứng lên: “Lão nô cũng nhìn thấy ngày đó Chương tam tiểu thư dường như không hề cao hứng…”
Hiên Viên Húc hơi cúi đầu, khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc trên mặt của hắn. Ngón tay thon dài trắng sáng vuốt ve qua lại chiếc lắc trong lòng bàn tay. Trầm mặc một lát mới hỏi: “Nàng rất không cao hứng sao?”
“Đúng vậy! Tam tiểu thư còn nhờ lão nô chuyển lời cho vương phi, nàng…” Đỗ ma ma không nói được nữa, ngày đó cũng do nàng khiêu khích tam tiểu thư trước, huống chi bây giờ cô nương này là người trong lòng của thế tử gia.
“Ừ! Nói tiếp, nàng nhờ ngươi chuyển lời gì?” Hiên Viên Húc chắp tay bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói nhàn nhạt, lại có một cỗ uy nghiêm làm cho người ta run sợ.
“Tam tiểu thư nói nàng tự biết mình thân phận đê hèn, mệnh bạc, nhận không nổi ưu ái của vương phi và thế tử gia.” Đỗ ma ma kinh sợ nhắm mắt nói ra một hơi, trước đầu một đao, sau đầu cũng là một đao.
Hai tay chắp phía sau lưng của Hiên Viên Húc nắm chặt, trong lòng như có thứ gì đó bén nhọn xẹt qua, đứng yên nửa ngày không nhúc nhích. Qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng phất tay, để cho nàng lui xuống, giống như nghe không vô những lời này.
Vẻ mặt hắn hờ hững im lặng, trong lòng lại liên tục cười khổ, tin tức thuộc hạ điều tra được quả nhiên là đúng. Thì ra mẫu phi thật sự sai người ta làm như thế. Sính Đình nhất định đã bị xúc phạm, trong lòng nàng nhất định đang vô cùng oán hận hắn! Hận hắn cùng Tần gia là cá mè một lứa đều coi thường nàng, nghĩ tới người thân của hắn làm cho nàng bị tổn thương, trái tim của hắn giống như bị xé toác cực kỳ khó chịu.
Lúc này An vương phi cũng chậm rãi từ trong phòng đi ra, nàng vẫy tay xua đuổi những người không có nhiệm vụ.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn Hiên Viên Húc nói: “Húc nhi, con là người có thân phận gì? Tại sao có thể lấy một nữ tử có thân phận như vậy? Không nói phụ mẫu nàng ta đã chết, lại còn là một thứ nữ, toàn bộ nữ tử Thanh Long quốc để cho con chọn, còn rất nhiều đích nữ thế gia vọng tộc mà, nuôi dạy tốt, học thức tốt, ngay cả dáng vẻ tốt cũng nhiều không kể xiết, so với Chương tam tiểu thư không biết tốt hơn bao nhiêu lần.”
Hiên Viên Húc mặt không biểu cảm, hắn trở về kinh thành hơn nửa năm, xác thực đã gặp qua rất nhiều nữ tử. Thậm chí còn có rất nhiều thiên kim thế gia thừa dịp hắn tham gia yến hội cố ý ở trước mặt hắn khoe khoang mỹ mạo thậm chí là tài năng học vấn, nhưng hắn đều không để ở trong lòng, lúc hắn đem một nữ tử để ở trong lòng, thì mẫu phi lại nói thân phận của nàng không xứng với hắn. Hắn còn ngây thơ cho rằng, chỉ cần hắn thích thì cha mẹ hắn nhất định sẽ thích, thì ra không phải như vậy! Khó trách lúc đó Sính Đình nghe được những lời của hắn nói vẻ mặt không có chút vui mừng, chỉ cúi đầu trầm mặc, hắn còn tưởng rằng nàng thẹn thùng.
An vương phi thấy hắn không có phản bác, nói tiếp: "Nếu như con thật lòng thích nàng ta, mang nàng về vương phủ là được, cưới vợ lựa người tài đức, nạp thiếp lựa người có nhan sắc! Chẳng qua là thân phận thế tử phi nhất định phải cao quý, là đích nữ nhà cao cửa rộng, được nuôi dạy từ nhỏ, gả đến gia đình chồng mới có thể hỗ trợ trượng phu, về sau còn phải quản lý tốt vương phủ to lớn, nàng ta chỉ là một bé gái mồ côi, từ nhỏ không ai giáo dưỡng làm sao có đủ tư cách làm chủ mẫu, làm sao có thể kham nổi trách nhiệm to lớn như thế này? Nếu làm ra điều gì buồn cười, con là con cháu hoàng gia, mặt mũi hoàng gia há lại để cho con vứt đi!”
Trong lòng Hiên Viên Húc có chút buồn bực, nhắm chặt mắt, trầm giọng nói: “Mẫu phi, người nói xong chưa? Con chính là thích con người của nàng, không phải thân phận của nàng, mẫu phi đưa con những bức họa kia con cũng nhìn, người bảo con đi tham gia yến hội con cũng đi, nàng ấy ngoại trừ không có thân phận cao quý ra, những thứ khác các tiểu thư thế gia kia đều không sánh bằng.”
Ánh mắt Hiên Viên Húc giá rét, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng. Hắn không phải là nam nhân vô dụng tay không thể xách, vai không thể gánh, vinh quang công trạng mà hắn lập được cũng đủ để vợ con hưởng đặc quyền, An Thân vương phủ phú quý đội trời, muốn cưới vợ cũng không nhất định phải lấy đích nữ để giữ thể diện, muốn quản lí vương phủ chỉ cần có quản gia tốt là được. Hắn ở bên ngoài hành quân đánh giặc nhiều năm như vậy, nếu trong quân đội có chuyện gì hắn đều phải ra mặt, vậy còn đánh cái rắm a! Nói gì thể diện, ba chữ vàng “Hiên Viên Húc” của hắn chính là thể diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]