Chuyện này, Nhàn đã nghĩ tới, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rằng bà hội đồng sẽ đuổi cô đi khi cô để mất đứa con của cậu ba. Chỉ là Nhàn không thể ngờ nó lại đến nhanh như vậy, một ngày sau khi cô bị sảy thai chứ không nhiều. Bà hội đồng cũng thật tuyệt tình với Nhàn, trong khi sức khỏe cô còn chưa hồi phục, bụng vẫn còn đau râm ran, cơ thể còn băng huyết, cùng nỗi đau tinh thần khi mất con của Nhàn chưa kịp nguôi ngoai thì nay lại phải xa người mình yêu thương theo lời yêu cầu của bà hội đồng nữa. Rốt cuộc là Nhàn đã làm gì để bị ghét như thế này? Nhàn chết lặng trước câu hỏi khó đó của bà hội đồng, cô không trả lời, mà chính xác hơn là cô cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa. 
Cậu ba thật sự là người nói được làm được, cậu đã từng nói sẽ luôn bảo vệ cô là cậu không bao giờ thất hứa. Vừa nghe mẹ mình nói ra mấy lời đau thương đó cậu ba liền phản bác lại để bảo vệ Nhàn: 
-Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì vậy? Con của con mất đứa này thì sau này sẽ có đứa khác, còn Nhàn là vợ con, cô ấy phải ở lại đây với con chứ mẹ muốn cô ấy đi đâu? 
Bà hội đồng nghe cậu ba nói thì cười và hỏi ngược cậu: 
-Vợ? Con đã cưới hỏi vào lúc nào mà con gọi nó là vợ? Mẹ đã cưới nó cho con chưa? 
Đúng thật là bà hội đồng chưa cưới Nhàn, chưa một ngày xem cô là con dâu. Nhưng với cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em/273466/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.