Nhàn cảm thấy mình đáng thương quá. Tại sao cô toàn phải gặp phải những chuyện đau lòng thế này. Bây giờ cô còn đang mang thai, phận cô khổ đã đành, có khi sau này cô còn kéo con mình cùng khổ. Mà Nhàn có thai từ lúc nào, sao chính bản thân cô lại không biết. Hôm nay vì quá sợ hãi khi bị bà hội đồng mắng chửi thậm tệ mà suýt chút nữa cô đã làm mất con mình rồi. Có thể là do bình thường kinh nguyệt của Nhàn không đều, có khi mấy tháng liền không có nên cô không để ý lắm, cô càng không suy nghĩ tới chuyện nếu mình và cậu ba thân mật lâu ngày thì có khả năng cao cô sẽ có thai. Nếu hôm nay không có chuyện đáng ngờ kia, Nhàn thật sự không biết qua bao lâu nữa cô mới biết đến sự hiện diện của con mình. Có thai là một chuyện tốt, chuyện vui, chỉ là Nhàn cảm thấy đau lòng quá, cô đau lòng khi phải nghe mấy lời cay nghiệt của bà hội đồng. Bà nghi ngờ cái thai trong bụng cô không phải của cậu ba, không phải con cháu của nhà bà. Rõ ràng là Nhàn trong sạch, chưa từng có người đàn ông nào khác ngoài cậu ba, nhưng sao không một ai ngoài cậu ba chịu tin cô. Họ chỉ luôn tin những điều mình muốn tin, mặc định rằng cô từ nơi đó ra thì chắc chắn rằng thân xác cô đã bị nhiều người váy bẩn. Để hôm nay đứa con vô tội của cô cũng bị vạ lây, khiến bà hội đồng không tin đây là của cậu ba. Thương bản thân một nhưng thương con đến mười, Nhàn khóc. Cậu ba sau khi tiễn mẹ mình cùng chị Lan ra khỏi cửa phòng, cậu đóng cửa phòng lại, rồi quay về giường. Cậu thấy cảnh Nhàn đã tỉnh với đôi mắt ướt đẫm, không khỏi xót xa. Cậu ba lau nước mắt cho Nhàn, ân cần nói: -Có anh đây, sẽ không sao đâu, anh sẽ bảo vệ mẹ con em mà. Đừng khóc nữa. Nín đi được không? Nhàn tin cậu ba, tin vào những lời cậu nói, cậu chắc chắn sẽ bảo vệ được cho mẹ con cô. Chỉ là hiện tại Nhàn cảm thấy đau lòng, nỗi đau tạm thời chưa được xoa dịu nên nước mắt chưa thể ngưng rơi được. Dù vậy, cô vẫn gật đầu như đã trả lời để cậu ba yên tâm. Sau đó, cả cậu ba và Nhàn đều hiểu ý nhau, không nhắc đến những chuyện đau lòng nữa. Cậu ba hỏi han Nhàn: -Em có thai lúc nào? Sao không nói để anh biết. Nếu anh biết sớm hơn, anh sẽ không để mẹ con em phải chịu khổ ở dưới bếp, anh sẽ thưa chuyện với mẹ sớm hơn. Anh tin là khi mẹ anh biết chuyện này, bà dù cho có gắt gao với chúng ta đến mấy thì cũng sẽ chấp nhận cho chúng ta đến với nhau vì con. Bởi vì anh biết mẹ anh sẽ không bỏ rơi máu mủ của mình. Nhàn nghe cậu ba hỏi, cô thành thật trả lời: -Em không biết mình có thai từ lúc nào nữa, tại vì kinh nguyệt của em không đều, có khi có khi không nên em không để ý. Đến khi mang thai rồi em cũng không bị nghén hay có bất kì phản ứng cơ thể nào nên em không biết. Hôm nay, nếu không có chuyện này thì có khi bụng em to lên em mới biết ấy cậu. Nhàn lần đầu làm mẹ, cô chưa từng được ai dạy dỗ về những việc này nên cô ngây thơ không biết mình đã mang thai từ bao giờ. Mấy ngày gần đây, cô vô tư làm những công việc nặng nhọc trong bếp, đến tối còn ra ngoài bờ sông với cậu ba mặc kệ gió trời, sương đêm. Rất may là con cô không bị ảnh hưởng với những việc làm đó, nếu không, lỡ con có mệnh hệ nào, cô sẽ tự dằn vặt mình cả đời mất. Cậu ba nghe xong thì cậu gật đầu, rồi xoa đầu Nhàn, cậu yêu thương nói với cô: -Nếu không biết thì thôi, còn bây giờ biết rồi thì phải hết sức cẩn thận em nhớ chưa, sau này em không được làm mấy công việc của nhà bếp nữa. Nhàn nghe cậu nói, cô ái ngại: -Em mà không làm mấy việc đó thì không có ai thay em, dưới nhà bếp vốn dĩ đã rất ít người làm. Nay em mà nghỉ, bà chắc sẽ không đồng ý việc này đâu cậu… Em sợ… Nhàn còn chưa nói hết ý của mình, cậu ba đã cắt ngang vì cậu không cần nghe hết cũng hiểu những gì Nhàn sắp nói: -Đừng lo, anh sẽ nói với mẹ về việc này. Nếu là trước đây, có lẽ là cậu ba đã bỏ qua chuyện Nhàn cố chấp muốn làm dưới bếp như những lời cô từng nói với cậu. Nhưng bây giờ thì cậu không thể làm ngơ với người mình thương và con mình chỉ vì mẹ mình không thích nữa. Bắt đầu từ bây giờ, cậu ba không tiếp tục hèn nhát chọn cách im lặng, thay vào đó, cậu ba cho rằng đã đến lúc cậu phải mạnh mẽ vượt qua mọi rào cản để bảo vệ người mình thương cùng đứa con sắp ra đời của hai người. Cậu ba nói thêm: -Em bây giờ không cần phải lo nghĩ cho chuyện gì cả, em chỉ cần chú ý đến sức khỏe, chăm sóc bản thân mình và con thật tốt là được. Mọi chuyện còn lại cứ để anh lo. Những lời của cậu ba lúc này như một liều thuốc an thần có tác dụng trấn an được những cảm xúc đang rối loạn trong Nhàn. Số cô tuy phải cơ cực từ bé nhưng bù lại là bây giờ cô được gặp cậu ba, cậu ba giống như là sự may mắn mà ông trời giành cho cô để cô còn có lí do mà sống tiếp. Nghĩ vậy làm Nhàn thấy an tâm, cũng được an ủi, cô lại gần cậu ba, ôm lấy cậu: -Em tin cậu. Có được ba từ “Em tin cậu” của Nhàn làm cậu ba có thêm sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn sau này hai người có thể gặp phải. Tuy là cậu ba chưa biết sắp tới mình sẽ phải đối diện với những chuyện gì, liệu mẹ có thể đồng ý không, nhưng cậu ba sẽ vì Nhàn, vì những vất vả của cô mà cố gắng cho tương lai của hai đứa. Cậu ba sẽ không để con mình vừa sinh ra phải chịu thiệt thòi, phải sống trong cảnh không có mẹ hoặc là thiếu vắng đi tình yêu thương cha. Sắp làm cha rồi, cậu ba phải thật mạnh mẽ, nếu không thuyết phục được cha mẹ mình, thì cậu sẽ tìm cách khác, và mặc kệ là bằng cách nào, bằng mọi giá cậu ba cũng không để cho Nhàn khổ nữa. Cậu ba cũng ôm lấy Nhàn, cậu nói: -Được rồi, em chỉ cần đợi anh một thời gian ngắn nữa thôi. Anh sẽ không để cho mẹ con em phải chịu khổ thêm nữa. Nhàn gật đầu. Cô hoàn toàn tin tưởng cậu ba. Sau đó, hai người ôm nhau thêm một lúc, họ truyền sức mạnh cho đối phương để cả hai có thể cùng nhau vững bước trên đoạn đường dài phía trước. Một đoạn đường mà chưa ai biết trước nó sẽ hạnh phúc hay khó khăn, nhưng chắc chắn là cả hai sẽ luôn đồng hành cùng nhau trên đó. Cứ tạm thời như vậy, cậu ba và Nhàn bây giờ tận hưởng những giây phút an yên hiếm hoi, cho đến một lúc lâu, nhìn trời cũng đã rất khuya, cậu ba cùng Nhàn nghỉ ngơi. Đêm nay, Nhàn ở lại phòng của cậu ba. Ngay buổi sáng ngày hôm sau cậu ba liền đi tìm gặp mẹ mình để nói với bà về chuyện của Nhàn, không để cho cô làm việc dưới bếp nữa. Và cậu ba muốn cho mẹ biết là mình đã kiên định với sự lựa chọn của mình, mong bà vì yêu thương cậu, vì đứa cháu nội mà chấp nhận Nhàn. Ngoài ra cậu cũng nói rõ cho bà biết là nếu không thể lấy Nhàn làm vợ, cậu cũng không lấy người con gái nào khác. Không biết là đêm hôm qua bà hội đồng được con gái lớn khuyên nhủ, hay vì thái độ rất kiên định hôm nay của cậu ba, mà sau khi nghe cậu ba nói một hồi, bà hội đồng có vẻ hòa hoãn hơn, không còn gay gắt như hôm qua nữa, bà nói: -Được rồi, đợi nó sinh đứa bé ra rồi tính tiếp. Chị hai Lan sợ em mình chưa hiểu ý mẹ nên chị giải thích: -Mẹ đã nhường một bước thì em cũng phải lui một bước đi. Mẹ bảo đợi sinh đứa nhỏ ra sẽ tính tiếp thì em hãy đợi mẹ. Bây giờ có thể là mẹ chưa thể chấp nhận cho Nhàn làm con dâu của mẹ, hãy đợi đến lúc đứa nhỏ con em ra đời rồi mẹ sẽ tính tiếp là có nên cho Nhàn một danh phận hay không. Những gì mà mẹ cùng chị hai mình nói cậu ba hiểu rất rõ, cậu cũng thấy rõ là mẹ mình đã hòa nhã hơn, không còn quá cứng nhắc như hôm qua nữa. Chỉ là đây chưa phải kết quả cuối cùng cậu đang mong muốn, để Nhàn ở bên cạnh cậu mà không cho cô ấy một danh phận hẳn hoi thì là để cô ấy chịu ấm ức rồi. Cậu ba nói với mẹ mình: -Mẹ, con cảm ơn mẹ đã chấp nhận. Có điều là nếu mẹ đã thương thì thương cho trót, trước sau gì nhà ta cũng phải cưới hỏi sao chúng ta không tổ chức từ bây giờ? Đợi đến khi con của con ra đời mới tổ chức đám cưới, đón Nhàn về nhà, vậy từ giờ cho đến đó không phải là người ta sẽ dị nghị hay sao? Nghe cậu ba nói như vậy, cơn tức giận vừa được nguôi ngoai cách đây không lâu của bà hội đồng nay lại bị cậu ba châm ngòi làm cho nó bắt đầu bén cháy, bà tức giận nói: -Không có yêu thương gì ở đây cả. Thằng ba, mày đừng được nước lấn tới với mẹ. Nếu không phải vì mày, mẹ đã không bao giờ chấp nhận để cho hạn người như nó vào căn nhà này, dù là gia đinh cũng không được chứ đừng nói chấp nhận cho nó làm vợ mày, con dâu trưởng của nhà này. Hôm nay mẹ đã nhún nhường như vậy thì mày cũng nên biết điều đi. Nói tới đây khiến bà hội đồng tức giận nhiều hơn, bà nói thêm, bà muốn nói thêm cho cậu ba tỉnh ngộ: -Mày thật sự là bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi. Sao mày yêu đương mù quáng thế hả con? Mày có biết suy nghĩ không? Trước khi yêu nó mày có nghĩ đến mẹ mày, đến gia đình của mày không? Nó là hạng người thế nào, xuất thân thế nào mày quên rồi sao? Gia đình mình nói sao cũng là một gia đình có tiếng trong vùng, đáng lí ra mày nên yêu đương với con cái nhà nào xứng đôi vừa lứa với mày chứ. Vậy mà mày lại đi mê muội một đứa như nó. Mày làm vậy có thấy mình đang bôi tro trét trấu vào mặt cha mẹ mày không? Mày đã làm ra những chuyện khiến cha mẹ thất vọng như vậy còn nói mẹ phải yêu thương mày sao? Yêu thương là yêu thương thế nào? Sao mày chỉ sợ nó chịu thiệt thòi mà không nghĩ là trước khi nó làm ra chuyện có mang có chửa với mày, nó có suy nghĩ tới hậu quả chưa? Liệu nó có phải là người tốt đẹp như mày vẫn thường ca ngợi hay chỉ là loại đĩ thỏa? Coi chừng là từ đầu đến cuối chỉ có mày ngu, mày dại, bị dắt mũi mà không biết đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]