Chương trước
Chương sau
Ninh Nhi mở cửa, rón rén bước vào, vọt vào trong nhà lập tức nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ninh Nhi cười gượng hai tiếng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hai người, nói: “Ba mẹ, sao hai người rời giường sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút?”
Giáo sư Cố nghiêm giọng: “Con đã đi đâu? Có phải lại đi tìm Cảnh Tịnh Tề kia không?”
Ninh Hinh đưa mắt cản lại chồng mình, từ tốn nói: “Ninh Nhi, ba mẹ muốn nói chuyện với con một chút.”
“Dù thế nào...con cũng không muốn chia tay với Tịnh Tề...” Ninh Nhi ngập ngừng nói, vừa rồi ở nhà Tịnh Tề cô có lòng tin rất mạnh mẽ, nhưng trước mắt vẫn chưa biết nên thuyết phụ ba mẹ cô như thế nào.
“Con còn trẻ tuổi, vẫn chưa hiểu hết về tình yêu. Ba mẹ cảm thấy nhân dịp còn trẻ thì nên cố gắng học hành một chút, ít nhất cũng nên có một cái bằng thạc sĩ. Lần này ba mẹ trở về, vốn dĩ là muốn đưa con sang Anh để học cao học, ba mẹ sẽ giới thiệu con với một vị giáo sư giỏi...” Ninh Hinh chậm rãi khuyên bảo.
“Hả?” Ninh Nhi kinh ngạc kêu lên, sao ba mẹ lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, còn thay cô ra quyết định lớn như vậy? “Con không đi...” Ninh Nhi theo bản năng mà kháng cự.
“Con không thì muốn ở lại đây để làm gì? Muốn kết hôn với Cảnh Tịnh Tề một chân kia sao?” Giáo sư Cố trầm giọng.
“Tịnh Tề chỉ có một chân thì đã làm sao? Ba mẹ không biết anh ấy tốt đến nhường nào, yêu con nhường nào, anh ấy...anh ấy không hề kém hơn bất cứ ai!” Ninh Nhi không nhịn được mà giải thích.
“Đương nhiên là cậu ta sẽ đối tốt với con, yêu con, ngoại trừ đứa con gái ngốc nghếch như con thì làm gì ai chịu yêu đương cùng một kẻ tàn tật!” Giáo sư Cố nói. Tình yêu là ích kỷ, Ninh Nhi là con gái bảo bối duy nhất của ông, đối mặt với vấn đề của Ninh Nhi ông mặc kệ lý trí của giáo sư kinh học gì đó.
“Ba à!” Ninh Nhi hô lên, cô không cho phép bất kỳ người nào gọi Tịnh Tề là kẻ tàn tật.
Mắt thấy hai ba con sắp sữa ầm ĩ, Ninh Hinh vội vàng nói: “Mỗi người bớt nói một câu đi, Ninh Nhi, ba mẹ chỉ đang thương lượng với con chứ không hề bắt ép con phải làm gì cả.” Tại thời khắc mấu chốt, Ninh Hinh so với chồng mình thì tỉnh táo hơn nhiều.
“Về chuyện của Tịnh Tề, con không muốn thương lượng gì cả!” Ninh Nhi bỏ lại một câu liền trở về phòng của mình, nặng nề sập cửa.
Mấy ngày sau đó, hai vợ chồng giáo sư Cố đi chào hỏi rất nhiều bạn bè trong nước, theo như phép tắc, Ninh Nhi cũng đi cùng hai người tiếp khách. Cô cảm thấy rất tủi thân cho Tịnh Tề nhưng anh lại làm như không có gì, ở đầu dây bên kia khuyên cô chăm sóc ba mẹ chu đáo, không cần phải lo lắng cho anh.
Ninh Nhi thật vất vả mới có được một buổi chiều nhàn rỗi, muốn đến nhà Tịnh Tề thì anh lại phải đi gặp khách hàng để bàn bạc về chuyện làm trang web. Ninh Nhi thất vọng tràn trề một mình đi tới Starbucks, gọi một ly cà phê nhỏ, một tay nâng má, một tay cầm muỗng khuấy khuấy trong vô thức, mãi đến khi cà phê nguội lạnh từ lúc nào cũng không hay.
“Hôm nay thật nhàn rỗi nhỉ!” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên bên tai, Ninh Nhi buông thìa giật nảy mình, quay đầu nhìn rõ mới biết là Hoàng Lượng.
“Sao anh lại ở đây?” Ninh Nhi nghi hoặc hỏi.
“Đứng bên ngoài nhìn thấy em đang ngẩng người, đương nhiên là muốn vào cùng em phân ưu, Cảnh Tịnh Tề đâu? Chẳng phải em rất thích ở cùng cậu ta sao? Hai người cãi nhau?” Hoàng Lượng hỏi, lại không chút kiêng dè ngồi xuống đối diện Ninh Nhi, nhàn nhã bắt chéo hai chân.
Ninh Nhi thở dài, đột nhiên cô lại muốn thổ lộ hết nổi lòng một chút. Thế là, cô đem hết những chuyện phát sinh sau khi ba mẹ về nữa một năm một mười kể cho Hoàng Lượng nghe.
Nghe xong lời Ninh Nhi, Hoàng Lượng nhướng mày, “Hóa ra là như vậy.”
“Ừm, tôi đang rầu muốn chết. Ba mẹ nhất quyết muốn tôi cùng đi chào hỏi bạn bè cũ, nhất quyết muốn tôi sang Anh học tiếp, rõ ràng là muốn chia rẽ uyên ương mà.” Ninh Nhi xụ mặt đáp.
“Cô không nên đi Anh đâu, như vậy tôi sẽ tương tư chết mất.” Hoàng Lượng lại cố ý trêu chọc.
Anh ta thản nhiên đón nhận ánh mặt phẫn nộ của Ninh Nhi, Hoàng Lượng rất hứng thú nhìn bộ dạng xù lông của cô, mãi đến khi hai mắt người nào đó bắt đầu hồng hồng sắp khóc thì mới chậm rãi nói: “Nếu như tôi nói —— tôi có biện pháp giúp em, thì em sẽ đền đáp tôi thế nào đây?”
“Thật sao? Biện pháp gì?” Ninh Nhi vội vàng hỏi.
“Em còn chưa trả lời sẽ đền đáp tôi thế nào đây.” Hoàng Lượng cười cười nhìn cô.
“Tôi...” Ninh Nhi sốt ruột, ngập ngừng không biết nên nịnh bợ Hoàng Lượng thế nào đây.
Nhìn bộ dạng giống như ngồi lên đóng lửa của Ninh Nhi, Hoàng Lượng cũng không đành lòng trêu chọc cô nữa, miễn cưỡng nói ra: “Cứ nói là bác sĩ kêu cưới chẳng phải là giải quyết được hết sao?”
“Gì cơ?!” Ninh Nhi hoảng hốt hô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Đừng nóng vội, không phải là làm thật, chỉ là nói với ba mẹ em như vậy thôi.” Hoàng Lượng thản nhiên đáp.
“Nhưng mà, kết hôn...” Ninh Nhi lắp bắp nói, mặc dù cô rất yêu Tịnh Tề, nhưng quả thật cô chưa nghĩ đến sẽ kết hôn nhanh như vậy.
“Thế nào, thì ra em không muốn kết hôn với Tịnh Tề à, vậy thì tôi vẫn còn cơ hội!” Hoàng Lượng cười nói.
Ninh Nhi không rảnh đùa giỡn với anh ta, nhỏ giọng nói: “Làm như vậy liều có tác dụng không? Tôi cần phải thương lượng với Tịnh Tề một chút.”
“Em thương lượng với anh ta?” Hoàng Lượng nói: “Nhất định sẽ không được, anh ta là một người đứng đắn, chắc chắn sẽ không đồng ý, rồi sau đó em chỉ có thể cùng ba mẹ em xuất ngoại, mỗi người một nơi...”
Nghe Hoàng Lượng nói, Ninh Nhi cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm. Cô không nhận ra được Hoàng Lượng chỉ đang muốn trêu chọc cô, cũng hoàn toàn không ý thức được bản thân lại tin một cái kế sạch vô cùng ngu ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.