Tịnh Tề sốt cao đến ba mươi chín độ, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn, anh bứt rứt liên tục lắc đầu trên gối, trong miệng đứt quãng hô: “Khó chịu…”
Một nhóm bác sĩ y tá mặc áo trắng vây quanh ở bên cạnh anh giúp anh làm kiểm tra, Ninh Nhi bị đẩy qua một bên, Tịnh Tề vô ý thức rên rỉ làm cho lòng cô như đao cắt, cô thật muốn xông lên phía trước, hôn đôi môi khô khốc kia, dùng nước mắt mình xoa dịu nó, để anh bớt khó chịu như vậy, thế nhưng cô không dám, cô sợ bỏ lỡ việc trị liệu của anh, cô chỉ có thể đứng từ xa, đau lòng nhìn, cái gì cũng giúp không được.
Bác sĩ đưa máu của Tịnh Tề đi xét nghiệm, rồi tiêm một mũi thuốc an thần, giảm đau, Tịnh Tề dần dần bình tĩnh lại. Gương mặt tái nhợt hãm sâu vào gối nằm, bộ dáng yếu ớt làm cho người ta đau lòng. Ninh Nhi dựa theo phân phó của bác sĩ, dùng tăm bông thấm nước lau nhẹ lên môi anh.
Tịnh Tề giống như rơi vào giữa biển lửa, toàn thân nóng bừng, mỗi một tấc da thịt đều đau đớn! Anh ra sức giãy giụa nhưng lại chẳng thể nhúc nhích được dù là một chút, anh tuyệt vọng muốn đưa tay nắm lấy cái gì đó thế nhưng hai tay đều không có chút khí lực. Anh buồn bực buông tha tất cả nỗ lực, đốt thì cứ đốt, anh chỉ hy vọng bản thân có thể hôn mê luôn đi, chỉ cần như thế thì sẽ không phải chịu thêm đau đớn giày vò.
Bỗng nhiên, một chuỗi âm thanh chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-anh/525231/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.