Sau khi tan làm, vừa ra khỏi cửa công ty, một lực lớn đã lao về phía Tịnh Tề, thiếu điều đẩy ngã anh. Hai tay anh gấp rút nắm chặt nạng, lùi một bước nhỏ về phía sau mới đứng vững được, anh mỉm cười nhìn Ninh Nhi vừa nhào vào lòng mình.
“Sao lại chạy ra đây? Không phải đã bảo ngồi trong xe chờ anh sao? Có lạnh không?” Tịnh Tề xoa tóc Ninh Nhi, cầm tay cô sưởi ấm giữa hai bàn tay mình.
“Không lạnh, không lạnh chút nào.” Ninh Nhi rụt cổ cười nói, nhưng không tự chủ được rùng mình một cái.
Thời tiết đầu xuân, gió bấc buốt giá, Tịnh Tề đau lòng ôm Ninh Nhi vào ngực. Ninh Nhi thời trang không sợ thời tiết, chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, thân mình mảnh khảnh run rẩy trong lòng Tịnh Tề.
“Đi thôi, mình lên xe đi.” Ninh Nhi cười.
Tịnh Tề lưu luyến buông tay ra, anh rất muốn vừa ôm cô vừa đi, nhưng anh không thể, khi đi, tay anh chỉ có thể giữ nạng.
“Hôm nay chúng mình đi đâu ăn cơm đây?”, vừa lên xe, Ninh Nhi đã bật điều hòa nấc ấm nhất, không phải cô sợ lạnh, mà sợ chân cụt vốn tuần hoàn máu kém của Tịnh Tề bị rét buốt sinh bệnh.
Chiếc mũi ngấm lạnh đỏ bừng của cô bị Tịnh Tề dí nhẹ, “Chỉ biết ăn thôi. Dạ dày của em mới hồi phục, thôi đến nhà anh ăn nhẹ đi.” Tịnh Tề cười đáp.
“Cũng được.” Nghĩ đến món sủi cảo do bà Cảnh gói, Ninh Nhi âm thầm nuốt nước miếng, khởi động ô tô.
Đến dưới nhà Tịnh Tề, Ninh Nhi lại do dự, “Em hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-anh/525208/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.