Lần đầu tiên Tô Kiếm gặp Cảnh Tịnh Tề đã cảm thấy không ổn. Hắn cứ tưởng Ninh Nhi sẽ đưa một người khuyết tật khiêm tốn nhũn nhặn đến, kính cẩn khom lưng vài cái trước hắn, sau đó cả ngày ngồi máy tính viết chương trình là được. Ai ngờ Cảnh Tịnh Tề này lại quá xuất sắc, âu phục thẳng thớm, tóc ngắn chỉnh tề, gương mặt anh tuấn sáng sủa, cơ thể chống hai nạng đứng thẳng tắp. Đúng thế, hắn không thể không thừa nhận, hóa ra hai chữ “xuất sắc” cũng có thể dùng cho một người khuyết tật.
Hơn nữa, dường như Cảnh Tịnh Tề còn có một loại khí chất như ánh mặt trời, tuy gương mặt anh ta mang theo sự gò bó và không tự nhiên, thậm chí còn có sự u buồn nhàn nhạt, nhưng khi anh ta cười rộ lên, cả văn phòng tựa như đều vì nụ cười của anh ta mà bừng sáng.
Tô Kiếm có cảm giác bị áp bức, lúc Ninh Nhi đưa ánh mắt dịu dàng pha lẫn đau xót nhìn Cảnh Tịnh Tề, cảm giác áp bức này càng nặng nề. Có lẽ, đồng ý cho anh ta tới công ty là một sai lầm. Ý tưởng này lóe qua đầu Tô Kiếm.
Cơ hồ trong nháy mắt, Tô Kiếm đưa ra một quyết định.
Hắn vờ vịt lật sơ yếu lý lịch và tập tác phẩm của Cảnh Tịnh Tề, trầm ngâm nói: “Tác phẩm của cậu còn chưa đủ hoàn thiện, không thể đảm nhiệm công việc thiết kế cho công ty chúng tôi…”
Tô Kiếm mãn nguyện nhìn thấy ánh mặt trời lụi tắt, Cảnh Tịnh Tề cụp mi, vẻ mặt ủ rũ.
Ninh Nhi lại tỏ ra phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-anh/525200/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.