Lời của cô, như chiêu thức giải huyệt, khiến mẹ vốn đang “mụ mị” đứng im tại chỗ giờ nhảy dựng lên, chỉ vào cô, kích động gào lên:
- Cô nói láo! Tôi chỉ mắng cô có mấy câu, còn chưa chạm vào cô, tự cô đột nhiên kêu lên, đột nhiên ngã xuống, không biết đã lấy cái gì đỗ lên người để cho quần có màu nữa!
- Sao tôi phải làm như vậy? Căn bản không có động cơ nào hết! - Cô rất bình thản, quay mặt lại, nhả ra từng câu từng chữ hỏi anh - Mẹ anh đẩy ngã em, có muốn em kiện bà ấy không?
- Em muốn đấu kiện với anh? - Anh cũng bình tĩnh mỉm cười như thế. Nếu cô cứ khăng khăng đòi đấu, anh cũng sẽ không khách khí nữa!
Cô ngây người, một tia lo lắng thoáng hiện qua trong mắt, bình tĩnh lắc đầu:
- Không! Em chỉ muốn anh nhớ rằng chính mẹ anh đã hại em ra nông nổi này.
- Con à! Con phải tin mẹ! Con phải tin mẹ! Mẹ không hề đẩy cô ta! - Bà Lương suy sụp.
Người đàn bà này muốn làm khó con trai bà điều gì?
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, bà Lương kích động hét to:
- Cô ta không hề có thai! Người đàn bà này đã lừa con, cô ta vốn không hề có thai! - Bà Lương chạy vào nhà vệ sinh, rất nhanh lôi ra một gói băng vệ sinh đã dùng một nửa ném thắng lên người Khương Du Tâm, tay bà còn xách theo một túi rác - Con trai, mẹ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713411/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.