Nhưng ý thức như bị ai đó đè nặng xuống, cô không làm thế nào để chạy ra khỏi ngôi nhà ma đó.
Anh nhấn chuông rất lâu nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. Từ trạng thái nóng lòng như lửa đốt đến dần dần lắng lại, từ điên loạn đến chỉ cần có một lời giải đáp dần dần đã trở thành chỉ muốn điềm tĩnh gặp cô lấy một lần.
Cô không có nhà? Đột nhiên từ bên trong vọng ra tiếng la hét như đang bị đè nén.
- Minh Minh! - Anh vội vàng đập cửa. Cửa không hề khóa.
Anh vừa đẩy cửa, một luồng hơi nóng hầm hập từ bên trong tràn tới.
Dựa vào ánh sáng leo lét của đèn đường, anh lần mò tìm công tắc điện, bật đèn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy nơi ở của cô, nói thật lòng, rất tệ, lộn xộn giống y như một bãi rác. Mỹ phẩm, kem dưỡng, đồ trang điểm, gương, quần áo bẩn, đồ dùng sinh hoạt bày la liệt trên sàn.
Anh bật cười.
Bỗng nhiên có cảm giác yên lòng mà suốt ba tháng qua không hề có. Sau khi cười như một tên ngốc, anh lại nhíu mày.
Mùa hè tháng bảy, nóng đến chết người, nơi cô ở lại không hề có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt điện có thể xem như còn mới đang thổi ra chút gió mát.
Chiếc chăn mỏng đã bị cô đạp ra rất xa.
Anh mở cửa sổ, để gió tự nhiên thổi vào phòng, cô rùng mình, giữa trời nóng như thiêu lại như thấy hơi lạnh.
Anh vội vàng kéo chiếc chăn mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713406/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.