Cô đang mơ màng, lập tức tỉnh dậy.
- Lương, anh tỉnh rồi? Anh cần gì? Nước? Hay là anh đói rồi? - Cô vội vã hỏi.
- Đến đây, để anh sờ thử trán em! - Anh hướng về phía cô vẫy tay.
Cô vội vã chuyển đến gàn anh.
Bàn tay to lớn đặt lên trán cô, ở đó, quả nhiên có một chút nóng sốt, có lẽ do lúc ở bãi cát bị nhiễm lạnh, sắc mặt anh trầm lại.
- Bảo bác sĩ kê thuốc cho em, sau đó về nhà nghỉ ngơi một chút, ở đây nhờ một y tá đến lo liệu cho anh là được!
Cô lắc đầu.
- Đừng có không ngoan! - Đối với cô, anh đã quen làm chủ.
- Lương, em có thể tự lo cho mình, em đã sớm gặp bác sĩ rồi, thuốc cũng đã uống mấy lần, em muốn chăm sóc anh, cho nên trước hết phải lo tốt cho bản thân.
Anh có chút kinh ngạc, cô đã uống thuốc rồi? Trước đây, mỗi lần bị ốm, cô thường lười biếng không chịu uống thuốc. Anh đột nhiên cảm thấy cô vợ bé nhỏ của mình đã trưởng thành.
- Vậy thì nằm lên giường đi.
May mắn là anh nằm ở phòng bệnh VIP, giường bệnh tuy không to nhưng nằm hai người vẫn có thể được.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn trèo lên giường bệnh, hết sức nhẹ nhàng dịch đến cạnh người anh, tất cả những động tác này được làm cẩn thận đến nỗi không hề có chút nào động chạm đến anh.
Anh đưa tay, ôm chặt lấy cô, không hề sợ sẽ làm đau vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713390/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.