Tiểu Lang chết rồi, cũng giống như anh, cho dù vết thương có cứa sâu thế nào đi nữa, mối tình đầu cũng đã được chôn vùi bởi thời gian.
Năm 1993.
- Khương Du Tâm, cậu đang xem gì vậy? - Cô gái trước mặt vội vã đưa chỗ đồ ăn trong tay giấu ra sau lưng, kiêu ngạo hếch cằm lên, vừa mở miệng đã liền thốt ra những lời cay độc:
- Mình đang xem con chó xấu xí này đã chết hay chưa!
Theo ánh mát cô, anh nhìn sang, chỉ là một chú cún con lông vàng vừa mới sinh bị người ta vút bỏ tại cổng sân trường.
- Nó có lẽ chỉ uống sữa chứ không ăn bánh mì. - Anh không nhận ra ánh mắt mình đang rất dịu dàng.
Nghe anh nói, khuôn mặt ngạo mạn của cô thoáng một vẻ ảo não.
- Lớp trưởng, có phải cậu rất biết nuôi chó không? - Ánh mắt cô rất kỳ lạ.
Không phải là rất biết, nhưng đã từng nuôi. Anh cười đáp:
- Khi trước còn ở quê đã từng nuôi vài con.
Anh vừa trả lời xong, Khương Du Tâm dường như thở phào một hơi, đột nhiên, cô ngồi xuống, ôm lấy hộp giấy dưới đất lên, khi mà anh còn chưa kịp có phản ứng gì, liền đột ngột nhét vào lòng anh.
- Nuôi sống nó! - Giọng nói của cô giống như ra lệnh. Nói xong, quay người chạy đi.
Anh sững sờ đến mấy giây sau mới tỉnh ra.
- Này, Khương Du Tâm, cậu quay lại đây! - Anh lo lắng, anh chỉ là một học sinh không có bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713380/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.