- Vậy, cô Khương, cô có vấn đề gì cần tư vấn? - Khương Du Tâm mà anh quen biết thực ra là một cô gái ít nói, thế nên anh không thể không chủ động dẫn dắt.
- Sơ mi. - Đột nhiên cô hé miệng thả ra hai từ hoàn toàn không liên can.
Anh ngây ra một lúc...
- Màu sắc tệ khủng khiếp!
Anh thừa nhận, màu hồng đúng là rất khủng khiếp, thế nhưng có liên quân gì đến vụ án ly hôn của cô?
- Tôi ngồi trước màu hồng, không có tâm trạng nói chuyện! - Khương Du Tâm cuối cùng cũng nói lên cái ý muốn của mình.
Anh lặng lẽ hít vào một hơi, cười khổ não.
- Được rồi, tôi sẽ đi thay đồ! - Anh đứng dậy, màu sắc chiếc áo này đúng là khủng khiếp thật, ngay cả anh cũng không có hứng làm việc.
Chỉ là, trong lúc đối diện với chiếc gương trong phòng thay đồ để đổi áo, nhìn vào cái hình ảnh đã không còn trẻ trung của chính mình, anh đột nhiên lại bị một dòng hồi ức thời niên thiếu bám lấy thật chặt.
- Bạn học Khương, bạn lại đến muộn rồi!
- Bạn học Khương, bạn lại không nộp bài tập!
- Bạn học Khương! Những lời tôi nói bạn không nghe thấy câu nào?
- Lớp trưởng, màu sắc y phục của bạn khủng khiếp quá, tôi không có tâm trạng nói chuyện!
Anh chỉ có hai bộ đồng phục phổ thông để thay đổi, hôm nào cũng mặc, vải áo mòn cả đi, lâu ngày biến thành một thứ màu ngà ngà, hoàn toàn khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713367/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.