Chỉ cần coi như không nhìn thấy đèn đỏ, cứ rồ ga phóng qua là được. Khi tối, cô đã phóng đến khách sạn bằng cách đó.
- Anh chỉ có bằng lái xe ở nước ngoài, còn chưa đi thi bằng lái xe Trung Quốc. - Anh thật thà nói, anh không thể để bị công an giao thông bắt được.
Trời, mẹ ơi, không có bằng lái xe? Sao anh có thể vì giúp một người lạ mà mạo hiểm như vậy?
- Thế để em lái! - Cô mở thắt lưng an toàn, muốn tự mình lái xe.
Chứng bệnh hấp tấp trong cô lại tái phát, trong mắt cô cứ thấp thoáng hiện lên cái khuôn mặt Bao công của Lương Tử Tích.
- Thắt dây an toàn lại đi, anh lái tốt hơn em. - Giọng anh vẫn rất nhẹ nhàng - Anh nghĩ chồng em chắc cũng không muốn vì mấy phút mà để em đi vượt đèn đỏ.
Anh vừa nhắc tới, cô bỗng thấy nóng đầu, vượt đèn đỏ sẽ bị chụp lại mà Lương Tử Tích lại thường định kỳ kiểm tra nhật ký vi phạm giao thông của cô. Tại sao vừa mới quen biết mà người đàn ông này đã dường như rất am hiểu tích cách cô, có thể nắm ngay được điểm yếu của cô?
Dọc đường, Trần Phòng không hề lái nhanh chút nào, anh thừa nhận mình chẳng thể vĩ đại như thế. Mỗi phút, mỗi giây ở bên cô đều vô cùng đáng quý đối với anh. Tim anh nghẹn lại. Thực sự sẽ phải tận mắt chứng kiến cô chạy lại với người đàn ông khác? Chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713357/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.