- Dừng xe! - Cô thẹn quá hóa giận, tức tối la lên.
Anh giật nảy mình, phanh gấp thắng xe.
- Không ăn nữa. - Tức đến no bụng rồi còn gì.
Cô muốn xuống xe!
Anh bỗng thấy có chút hoang mang. Vội vàng túm chặt lấy cổ tay cô.
Sao thế nhỉ? Ít khi thấy cô tỏ ra thế này.
- Em không muốn ăn nữa, em muốn về nhà! - Cô xịu mặt.
Miệng tuy nói vậy nhưng nếu lúc này anh mà buông tay cô ra, cô nhất định sẽ cốc anh đến rách đầu!
- Không phải em thích ăn tôm hùm sốt tỏi sao? Bây giờ mình đi ăn nhé...
Tôm hùm cái đầu anh! Vào giờ này biết đi đâu mà tìm tôm hùm? Ra biển Australia mà mò à?
Tuy nhiên, cũng phải thừa nhận, là cô cũng đã thấy hạ hỏa đôi chút, cô vốn không phải cô gái thích hà hiếp người khác.
- Em muốn đến nhà anh. - Cô phịu môi xuống một cách đáng thương, nói tuột - Hôm nay, em muốn ăn cơm ở nhà.
Anh ngây người, cơm nhà?
Để một người con gái vào phòng của anh đồng nghĩa với việc anh đã cho phép cô ta bước vào thế giới của anh.
Im lặng, lại im lặng.
Cứ thế cho đến khi cô giận dỗi giằng tay ra khỏi tay anh, lại đòi xuống xe.
- Muốn ăn món gì? - Cuối cùng, anh nói.
- Mẹ ơi! cứu con với! - Trong bếp vang lên tiếng hét thất thanh cầu cứu, sau đó có tiếng “rào rào” lộn xộn.
Anh vội vã đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-khong-cuoi/2713344/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.