Vương Nhất Hạo nhíu mày nhìn mãi cái cầu thang, hệt như nó có thù oán với anh từ thuở khai thiên lập địa, giọng nói của anh có chút nghiêm trọng:
" Cậu tìm và xem điện thoại xem có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của người thân".
" Ừm, có tất cả là ...".
Cùng lúc anh nói, cô cũng đã tìm được điện thoại, mở bằng vân tay rồi xem thử.
" ..........".
" Bao nhiêu? Có những ai?" - Anh mất kiên nhẫn khi cô mãi không trả lời.
Tô Gia Hân ấp úng:
" Không ... có ai ... cả".
"Hả?" - Anh xoay sang nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
" Không có ai gọi cả ... à, nhưng có tin nhắn ...".
"...".
"...".
" Sao không nói tiếp?" - Anh nhìn cô.
Cô gái vẻ mặt ngượng ngùng, thở dài rồi bất lực nói:
" Tiền nợ ... có thể sẽ không trả ngay được".
"..." - Vương chủ nợ nhíu mày, anh đâu có cần cô trả tiền, điều anh muốn biết là ai nhắn tin cho cô:
" Đọc tin nhắn" - Anh mất kiên nhẫn lên tiếng.
Cô nhìn anh bằng vẻ lúng túng hệt như đứa trẻ phạm lỗi bị mẹ phạt, mấp máy môi rồi nói:
" Tin nhắn từ sếp ... cô bị sa thải".
"........".
" Còn gì nữa?".
" Hết rồi".
".........".
"........".
Vương Nhất Hạo day day thái dương rồi thở dài, lần này là lần thứ bao nhiêu anh cảm thấy bản thân mình tại sao lại thích cô?
Không nhớ được nữa. Bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652483/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.