Cô ngồi ở phòng khách xem tivi, có hơi chán liền đọc sách, chàng trai nấu ăn trong bếp thỉnh thoảng sẽ lén nhìn ra bên ngoài xem cô đang làm gì.
Đing đong\~
Chuông cửa vang lên, Vương Nhất Hạo vẫy tay ra lệnh cho cô gái nhỏ đang ngồi ở sofa:
" Cậu mở cửa đi".
" Ò" - Tô Gia Hân nghe theo.
Anh đứng ở trong bếp nhặt rau. Trong lòng bỗng có cảm giác thành tựu.
Cô mở cửa, bên ngoài có vài nhân viên, nhìn thấy cô liền lịch sự cúi đầu:
" Chào cô, chúng tôi chuyển đồ đến rồi ạ".
Tô Gia Hân khó hiểu gãi gãi tai, dạo này có rất nhiều người giả dạng làm nhân viên để lừa gạt, cô không dám cho họ vào, lúng túng nói:
" Đợi tôi một lúc".
" Vâ...".
Ầm.
Nhân viên còn chưa nói dứt câu, cánh cửa vững chãi đã đóng sầm, suýt thì trúng vào mặt.
Anh nhân viên giữ vững thái độ tâm bất biến trong giờ làm việc.
Tô Gia Hân chạy vào bếp, kéo kéo vạt áo của anh, thỏ thẻ:
" Có... có nhân viên gì đó bảo muốn đem đồ vào... tôi sợ lừa đảo nên không dám...".
Vương Nhất Hạo không nhịn được cười, nhìn gương mặt ngây ra của cô, chính bản thân anh cũng nhịn được mà nựng má cô rồi nhéo nhéo:
" Ngốc, cho người ta vào đi, họ đem đồ ở nhà trọ của cậu lên đấy".
" Ách, vậy á?".
Cô chạy ra ngoài đó, lúng túng mở cửa, bộ dạng hệt như gà con. Vương Nhất Hạo đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652478/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.