Vương Chính nhìn đứa con trai trước mặt, thỉnh thoảng sẽ quét đôi mắt về phía cô.
Thái độ của Vương Nhất Hạo rất kiên quyết đối với sự cứng rắn của ba mình:
" Đây là người con yêu".
" Đừng có quên vị trí của bản thân, lớn rồi mơ mộng ít thôi".
Cô ngồi đó nhìn tình cảnh trước mắt, vốn dĩ cô nên đứng ở bên cạnh anh, nhưng mỗi lần muốn đứng lên đều bị anh ấn xuống, cô chỉ có thể nắm lấy tay anh, muốn anh bình tĩnh.
Trong căn biệt thự to lớn, tiếng mắng chửi vang vọng, người làm có mặt ở đó cũng chẳng để tâm, dường như việc này xảy ra không phải ngày một ngày hai cho nên chẳng ai thèm ngăn cản.
Dù trong tay Vương Chính là cây gậy batoong, lỡ như nóng giận thì rất có thể sẽ vung lên bất cứ lúc nào.
" Hai cha con có thôi đi không? Nhà có khách mà lại làm thế này" - Từ trên lầu bước xuống, một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt trẻ trung và rất nhẹ nhàng, cảm giác thoát tục tựa thần tiên trên trời, Tô Gia Hân ngây ngốc nhìn một lúc.
Nhìn có vẻ trẻ trung nhưng đây chính là mẹ của anh, Lục Liên Liên.
Bà chỉ vừa bước đến bên sofa, cả hai người đàn ông liền im bặt, không dám nói dù chỉ là một từ. Vương Chính hắng hắng giọng, cầm vội chén trà sen lên rồi uống.
Lục Liên Liên hướng mắt về phía anh, Vương Nhất Hạo biết ý liền nhường chỗ bên cạnh cô cho mẹ mình ngồi, còn anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652342/chuong-77.html