Ông Thi và ba Mạnh ở chung rất hợp nhau, sau lại đến khi ba Mạnh phải về thành phố Dung, ông (ông Thi) còn quanh co bày tỏ rằng mình có thể thuyên chuyển công tác của ông (ba Mạnh) đến thủ đô. Ba Mạnh cười cười, từ chối, nói mình còn có một đứa con phiêu bạt bên ngoài, trong nhà lại không có người thân khác, ngộ nhỡ đến khi con trở về, ông không ở đó, vậy thì không được rồi. Ông Thi nghe vậy cười ha ha, ông có thể không cười ha ha sao, chuyện này đến cùng ra sao, ông d.d.l.q.drất rõ, nhưng trước mặt ba Mạnh hoàn toàn không biết gì cả, ông cũng phải diễn trò theo. May mà ba Mạnh là người thật lòng, vốn không nghĩ tới bên trong còn nhiều nguyên do như vậy, ông Thi cười ha ha hai tiếng, ông liền tin.
Ngày ba Mạnh về thành phố Dung Quả Quả là người khóc nhiều nhất. Cậu nhóc kia nước mắt nước mũi đầy mặt mà ôm đùi ba Mạnh gọi ông ngoại, nói cháu không cho ông đi, cháu không cho ông đi, còn hỏi có phải ba Mạnh về thành phố Dung là vì không thích cậu hay không, khóc đến nỗi khiến người ta đau lòng. Ba Mạnh đau lòng muốn chết, hết bảo đảm lại cam đoan, nói rằng nghỉ đông và nghỉ hè nhất định sẽ đến thăm cậu bé, còn nói yêu Quả Quả nhất, lúc này mới dỗ được cậu nhóc hết khóc mỉm cười.
Từ sau khi Hàn Ngộ Chi mất tích, đã lâu ba Mạnh không được ung dung như vậy. Ông không hiểu vì sao đứa bé kia lại đi, cho dù trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877278/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.