Không biết tại sao, càng là khi hai người thân mật như vậy, Thi Vinh càng thấy hoảng hốt. Có lẽ khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện, xuất hiện rất nhiều người vốn không nên xuất hiện trong sinh mệnh bọn họ, cho nên anh có cảm giác, một ngày kia, quá khứ sẽ giống một con quái thú, cắn nuốt bọn họ không còn một mảnh.
Anh cấp bách muốn mang Mạnh Nịnh rời khỏi nơi này, rời khỏi thủ đô này, đất nước này, đến ẩn cư trên đảo nhỏ xa xôi không có người ở, ở đó chẳng có ai cả, chỉ có hai người bọn họ. Nói vậy, có lẽ thú dữ trong lòng anh có thể được thoả mãn rồi.
"Lộ Lộ."
Mạnh Nịnh ừ một tiếng.
"Qua một thời gian nữa, chúng ta di cư đi?"
"Hả?" Mạnh Nịnh ngây ngẩn cả người. "Vì sao?"
Sao anh có thể nói cho cô biết tình hình được, vì thế cực kỳ nghiêm túc nói: "Không muốn ở lại trong nước."
"... Vậy, vậy cũng không cần di cư đâu, em, em không muốn di cư..." Mạnh Nịnh lo lắng nhìn anh một cái, sợ anh nổi giận, lại vội vàng bổ sung: "Nhưng d;d;l;q;dnếu như anh kiên định như thế, vậy thì di cư cũng được." Dù sao ở nơi nào cũng như nhau.
Thi Vinh nhìn cô một hồi, sau một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Hay là thôi đi." Vừa dứt lời, anh đã thấy Mạnh Nịnh lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên chua xót không chịu nổi, thực sự không nói ra lời được là cảm nhận gì.
Em không thích, vậy thì không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877275/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.