Vốn cho là Thi Vinh rất nhanh sẽ xuống ăn cơm cùng hai mẹ con cô, nhưng đến lúc Mạnh Nịnh và Quả Quả ăn cơm trưa xong rồi, Thi Vinh và Trương Hoàng cũng chưa xuống. Có thể khiến hai người đàn ông không ai bì nổi này cùng vạch kế hoạch lâu như vậy... Mạnh Nịnh nhíu mày, hẳn bọn họ sẽ không làm chuyện lớn gì nhẫn tâm chứ?
Đến khi cô đưa Quả Quả trở lại tầng cao nhất trong ánh mắt hiếu kỳ của đám nhân viên, cửa văn phòng đổng sự trưởng vẫn đóng chặt, Mạnh Nịnh khe khẽ gõ lên cánh cửa, sau đó đưa Quả Quả đi vào.
Thi Vinh và Trương Hoàng vẫn ở đây, nhưng trên sofa lại có thêm một người đàn ông mặc áo sơmi đen và quần dài. Ngoại hình người đàn ông cực kỳ anh tuấn, so ra cũng chẳng kém Thi Vinh là bao, trước kia Mạnh Nịnh chưa từng gặp người này, nhưng cô từng thấy trong album ảnh hồi nhỏ của Thi Vinh.
Giờ đây trong lòng người đàn ông này đang ôm một cô bé mềm mại, trông cô gái kia nhiều lắm cũng chỉd,d%l&q#D mười bảy, mười tám tuổi, có đôi mắt mèo linh hoạt, môi anh đào nhỏ cực kỳ mê người, mặc một chiếc váy trắng, lại càng làm nổi bật lên sự dễ thưng của cô ấy.
Cái ôm này cũng không phải cái ôm bình thường, có mùi vị của sắc dục, Mạnh Nịnh liếc thấy quan hệ giữa hai người này không tầm thường, ánh mắt người đàn ông nhìn cô bé thật đúng là quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cho tới bây giờ Thi Vinh vẫn còn nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877261/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.