Nhà họ Đinh bên này, Đinh Hoài Chí cùng Mộc Nhung Nhung thắm thiết, thì một nhà Thi Vinh bên kia lại hòa thuận mĩ mãn. Ở trường, Quả Quả được giáo viên chọn tham gia dàn hợp xướng nhỏ, sau khi về đến nhà cậu nhóc kia cực kỳ vui vẻ, ôm đùi Mạnh Nịnh mà nói không ngừng nghỉ, trong lời lẽ có niềm ao ước muốn được học piano.
Thi Vinh chưa bao giờ cảm thấy trẻ con phải có nhiều tài năng, anh áp dụng chính sách "nuôi thả" với Quả Quả, Quả Quả thích gì, học gì, dù là học một thời gian mà không hứng thú, anh cũng không nổi giận, có thể nói, về chuyện dạy con thì anh vô cùng thoải mái, vô cùng bao dung, chuyện này lại vừa khéo tương phản với cách anh đối xử với Mạnh Nịnh.
Nghe cậu nhóc tỏ ý muốn học piano, Thi Vinh liền như cười như không mà liếc Mạnh Nịnh một cái, thấy rằng Quả Quả không hỏi mình, cho nên anh không nói gì, mà anh cũng rất muốn biết Mạnh Nịnh sẽ trả lời ra sao.
Năm đó không phải Mạnh Nịnh rất có thiên phú sao? Giáo viên dạy piano của cô đã từng khẳng định, nếu Mạnh Nịnh vẫn tiếp tục luyện, nhất định trong tương lai sẽ trở thành một nghệ sĩ piano xuất sắc.
Đáng tiếc cô ấy không nói đúng.
Mạnh Nịnh không muốn trả lời, bảo Quả Quả đến hỏi ba. Cậu bé lắc lắc cái mông nhỏ chạy đến bên Thi Vinh, ôm lấy cánh tay Thi Vinh làm nũng mà nài nỉ: "Ba ba, ba ba, người ta muốn học piano, có thể hay không, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877258/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.