Nếu không phải là Trương Hoàng liều chết kéo đi, Thi Vinh còn lâu mới đến nơi quỷ quái này. Anh ở thủ đô sống thoải mái bao nhiêu, muốn làm gì thì làm đấy, ngay cả lão già cũng ghét, cái gì cũng quản anh, cũng không nghĩ tới anh đã là người hai mươi mấy tuổi rồi, đâu cần người khác giám sát suốt ngày chứ? Nói hay viết đẹp thì là phòng ngừa anh gặp chuyện không may gì gì đó, kỳ thực trong lòng Thi Vinh còn rõ hơn cả gương sáng, đó đều là giả, ông già chỉ sợ anh lại gây sự đánh lộn mà thôi.
Không thể đánh lộn sao? Nếu không đánh, tinh lực dư thừa không có chỗ nào để trút ra, cùng lắm thì đánh người ta bị thương rồi bồi thường chút tiền, nói thật ra, nhà họ Thi bọn họ cái gì cũng không nhiều, nhưng lại nhiều tiền, kiếm nhiều tiền mà lại không dùng, cả đời lão già buôn bán lời nhiều như vậy, con trai như anh sao lại không tiêu giúp một chút chứ? Hơn nữa, anh ra tay cũng có hạn, nhất định sẽ không đánh người ta đến tàn phế hay đánh chết, huống chi anh cũng không phải chuyên tìm người thường để đánh, bị anh đánh đều là bọn thèm đòn cả.
Từ lúc Thi Vinh đến tuổi trưởng thành, toàn thân tràn đầy tinh lực, suốt ngày phiền muốn chết, ngoại trừ đua xe cực nhanh vui vẻ ra, cũng chỉ có đánh lộn mới khiến gân cốt anh linh hoạt được. Tên Trương Hoàng kia từ lúc mười ba tuổi đã được nhà của anh ta cho phép khai trai, ngay hôm đó còn rất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877248/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.