Đợi đến khi xuống lầu, đi đến trước xe, Mạnh Nịnh mới phát hiện người đang ngồi bên trong không phải tài xế, mà là Thi Vinh. Cô hơi sửng sốt, nghĩ thầm, không phải anh nói có một dự án lớn, cho nên không thể tới đón cô sao? Tại sao lại tới?
Chẳng qua đây chỉ là sự nghi hoặc từ đáy lòng cô thôi, cũng không hỏi ra miệng, đến sau khi cô mở cửa xe ngồi vào, Thi Vinh chỉ chậm rãi hỏi cô: “Gặp bà ta à?”
“Bà ta” này, dĩ nhiên là chỉ Đinh phu nhân rồi. Mạnh Nịnh gật đầu một cái, ừ một tiếng, Thi Vinh liền hỏi: “Bà ta đối xử với em thế nào, em quên rồi sao?”
Mạnh Nịnh yên lặng không nói.
Thi Vinh buông tay lái, đôi bàn tay thon dài lại mạnh mẽ chậm rãi trượt, phủ lên mu bàn tay của Mạnh Nịnh, dịu dàng vuốt ve xương ngón tay yếu ớt của cô: “Còn đau hay không?”
Mạnh Nịnh thầm nghĩ, tất cả thương tổn này đều là anh ban cho tôi, bây giờ lại hỏi tôi có đau hay không, cần gì phải như thế chứ? Trái lại cô lại ngoan ngoan lắc đầu: “Đã sớm hết đau rồi.” Chỉ là cho tới nay, có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày, nhưng nếu là muốn đánh đàn hoặc là làm vài việc tinh tế, đôi tay này sợ là không thể dùng rồi. Năm đó cô từng khắc ghi trong lòng vết thương khắc cốt này, bây giờ nhớ tới, cũng hiểu được chẳng qua cũng chỉ như thế thôi, đau đớn bị thời gian mang đi, còn lại là vết thương vĩnh viễn không thể phai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877237/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.