Quả Quả đang dụi mắt được Mạnh Nịnh bế lên đùi, mấy người phụ nữ mới biết thì ra con trai của người ta đã lớn như vậy rồi!
Chưa từng trông thấy đứa bé nào dễ thương như thế bao giờ! Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, một đôi mắt long lanh vừa đen vừa to, sống mũi cao, miệng nhỏ hồng, quả, thật là từ một khuôn mẫu khắc ra cùng với Thi Vinh.
“Đây là con của bạn?”
Mạnh Nịnh gật đầu: “Quả Quả, chào các dì đi con.”
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn nói: “Chào các dì.”
Quả thật là khiến người ta không thể không đố kỵ. Chồng thì hoàn mỹ dịu dàng, con trai thì xinh xắn lanh lợi, có tiền có thế, lại là giảng viên đại học… Tại sao chuyện tốt trên đời này đều dành cho Mạnh Nịnh hết vậy?
Nhưng Mạnh Nịnh lại không thích người khác nhìn cô như thế. Trong mắt người khác, cô là gặp may mắn, tất cả mọi người đều nói cô có thể gả cho Thi Vinh, đó là kiếp trước tích đức bao nhiêu, nói Thi Vinh đối xử tốt với cô lại thương cô, hai người đã có con, cô may mắn đến chừng nào làm người khác đố kỵ đến nhường nào… Đây là điều Mạnh Nịnh không thích nghe nhất. Trong miệng người khác, cô dường như không phải là cô, mà là thuộc về Thi Vinh, là vật sở hữu của anh, mà không phải là một người sống có suy nghĩ độc lập.
Nhìn thấy Mạnh Nịnh khó chịu, Thi Vinh nhanh chóng tiễn khách. Anh có ngoại hình anh tuấn, giọng nói lại êm tai, khí chất lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877227/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.