Cả người Mạnh Nịnh run lên, chiếc đũa trên tay cũng run theo, cô nhìn sang Thi Vinh thì thấy anh đang cười tà với mình. Cô không dám tỏ ra khác thường, không thể làm gì khác hơn là để tay anh tùy ý di động trên đùi mình. May mà Thi Vinh cũng coi như biết chừng mực, cho nên chỉ trêu chọc cô một lát, sau đó liền thu tay về.
Chẳng mấy chốc ba vợ đã uống say, Thi Vinh bảo Mạnh Nịnh đưa Quả Quả về phòng. Hai mẹ con đi rồi, anh mới rót cho ba vợ một ly rượu, đẩy qua nói: “Ba, ba uống thêm ly nữa đi.”
“Không, không, không uống,….” Ba Mạnh nói cà lăm, cố gắng mở to hai mắt để nhìn cho rõ, kết quả chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Thi Vinh đang lay động. Ông như nhớ ra cái gì, nói năng lộn xộn: “Con, con đối với Lộ Lộ có tốt hay không?”
Thi Vinh nói: “Tốt.”
“Tốt? Tốt? Tốt... Tốt là được... Tốt là được….” Ba Mạnh vừa nói xong, thì giọng trở nên nghẹn ngào, năm đó Mạnh Nịnh kết hôn cùng Thi Vinh, ông tức giận nên không ch ịu đi, qua nhiều năm như vậy ông vẫn rất hối hận v à tiếc nuối. Sau khi con gái gả đến Thi gia, ông không thèm nhìn mặt cô, biểu hiện dường như hoàn toàn không có đứa con gái này, quăng đứa con gái từ nhỏ mình nâng niu trong lòng bàn tay cho nhà người xa lạ, cô có thể ứng phó được không? “Đó, đó là con gái nhỏ của ba, con gái bảo bối của ba... Con, con hãy đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877225/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.