Ba ngày sau, rốt cuộc Giang thị cũng chép xong trăm quyển kinh thư, đưa đến Đông viện của Lý thị. Bốn vị tiểu thư Ngọc gia chia ra ngồi lên hai chiếc xe ngựa, một cao quý một mộc mạc, đi đến Phúc Nguyên Tự cầu phúc cho trưởng tử. Thấy xe ngựa đi xa, lão ma ma Đông viện nhìn lướt qua Liệt thị, trong mắt đầy ý xấu. Chạm phải ánh mắt cảnh giác của Ngọc Trúc liền xoay người trở về Đông viện. “Phu nhân, tiểu thư đi rồi.” “Hồ ma ma, bên đại ca ta đã chuẩn bị xong chưa?” Lý thị, phục sức sang trọng, đang nằm trên giường êm, vẻ mặt mệt mỏi, hỏi Hồ thị. “Bên tướng quân đã sớm sắp xếp xong rồi, phu nhân cứ yên tâm”, thấy Lý thị mệt mỏi, Hồ thị đi tới xoa bóp trán cho Lý thị, đau lòng nói, “Phu nhân ngủ có ngon không, quầng thâm dưới mắt ngày càng rõ đó.” Hồ thị là bà vú của Lý thị, mẫu thân Lý thị mất sớm, lão tể tướng cưới kế thất, kế mẫu đối với Lý thị từ trước đến giờ là không nghe không thấy, để Hồ thị toàn quyền nuôi dạy, nên Hồ ma ma và Lý thị thân thiết như mẫu tử. Lúc trước chính là Hồ thị khuyên Lý thị cho mẫu tử Như Ca trở về, giờ thấy vì Như Ca mà Lý thị và nương gia tình cảm rạn nứt, Hồ ma ma cực kỳ ảo não, chạy qua chạy lại giữa tướng phủ và Ngọc phủ không biết bao nhiêu chuyến. “Dược Hoa ma ma đưa khó uống vô cùng, ban đêm ngủ không được”, đang nói, Lý thị lại buồn nôn, bưng cái chậu bên giường nôn khan một hồi. Hồ ma ma vỗ vỗ lưng Lý thị, trấn an, “Phu nhân, thuốc đắng dã tật mà, chỉ cần có hiệu quả, khổ sở chút phải ráng chịu thôi. Tiện chủng này hại biểu thiếu gia thành thế kia, chết vạn lần cũng không hết tội. Hôm nay phu nhân và lão gia đã hòa thuận lại, chờ một thời gian nữa, xử lý xong Liệt thị, là phu nhân có thể như nguyện rồi!” Nghe vậy, Lý thị nhớ lại càng điên hơn, “Đều tại hai tiện nhân ở Nhàn Nguyệt các hết, bằng không ta sao phải khổ thế này. Còn phải.....” Hồ ma ma nghe vậy, vội vàng ngăn Lý thị lại, “Phu nhân, đừng nói nữa, tai vách mạch rừng.” Lý thị tất nhiên biết hiện tại lão phu nhân và Giang thị đều nhìn chằm chằm Đông viện, cho nên chỉ có thể giả bộ mệt mỏi, nằm riết trong phòng. “Sáng nay lúc tiễn các tiểu thư lên đường, ta thấy mấy tiểu nha đầu ở Nhàn Nguyệt Các rất cảnh giác, làm như nô tỳ ăn Liệt thị không bằng.” Hồ ma ma bĩu môi, “Một ngày nào đó sẽ bán lũ cứng đầu cứng cổ này đi hết.” Lý thị nghe vậy, cười lạnh, “Ta nghĩ nhất định là do Ngọc Như Ca sai bảo, một tiểu nha hoàn thì có thể làm nên chuyện gì? Liệt thị mà không có Ngọc Như Ca thì khác gì cua không có chân, bản phu nhân muốn gây khó dễ thế nào thì gây thế đó.” Hồ ma ma nghe vậy, gật đầu phụ họa, “Phu nhân nói phải, Tôn Ngộ Không có lợi hại cách mấy, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Phật tổ Như Lai.” Lý thị nghe vậy, tâm tình thoải mái hơn nhiều, uống nửa chén thuốc đắng còn lại mà như uống tổ yến hầm đường, một hớp là xong. Bên này, Ngọc Tĩnh Nhã nhìn Như Ca nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện: trên đầu cài một cây trâm vàng hình hoa anh đào khảm ngọc, áo hồng nhạt thêu những đóa hoa anh đào, phía dưới là váy Tô Châu màu trắng có những tua hạt lưu ly, khoác áo lông chồn cộc tay, trông rất cao quý tao nhã. Đều là thứ nữ, tại sao nàng ta có thể ăn mặc cao quý như vậy, mà mình .... Ngọc Tĩnh Nhã nhìn lại quần áo cũ sờn trên người, sờ sờ cây trâm bạc mà Ngọc Bảo Oánh ‘thưởng’ cho mình, ghen tỵ dâng trào. Muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của người trước mắt, “Muội muội, mấy ngày nay chép kinh có mệt không?” Nghe thấy lời Ngọc Tĩnh Nhã, Như Ca cũng không mở mắt, thản nhiên trả lời, “Phật pháp cao thâm, không thấy mệt mỏi, tỷ tỷ nếu có thời gian rảnh, có thể tới Nhàn Nguyệt Các chép kinh với muội...” Như Ca chưa nói xong, Ngọc Tĩnh Nhã đã cười lạnh cắt ngang, “Thôi đi, ngươi đắc tội với đại phu nhân, ta không muốn bị liên lụy”. Ngọc Tĩnh Nhã biết rõ, hiện giờ Lý thị hận nhất không phải là Giang di nương mà chính là Như Ca. Giang di nương chỉ là mê hoặc phụ thân, ỷ vào Ngọc Như Long mà bòn rút lão phu nhân. Còn Ngọc Như Ca lại làm cho nữ nhi bảo bối của Lý thị chịu phạt, cháu trai biến thành hoạn quan. Nhớ lại ngày hôm qua, tuy chỉ nghe loáng thoáng Lý thị nói, nhưng Ngọc Tĩnh Nhã có thể chắc chắn, chuyến đi đến Pháp Nguyên Tự lần này có chút mờ ám. Nếu không phải chỉ có hai chiếc xe ngựa, mà tiện nhân Ngọc Bảo Oánh kia lại không cho mình cùng xe, mình tuyệt đối sẽ không cùng xe với Ngọc Như Ca, để tránh bị liên lụy. Nghe vậy, Như Ca có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại cũng hợp lý thôi. Năm xưa, mẫu thân Ngọc Tĩnh Nhã là Hồ thị, nô tỳ rửa chân của Lý thị, rất thùy mị. Vì đề phòng Ngọc Chính Hồng tìm nữ nhân bên ngoài, Lý thị liền dâng Hồ thị làm thông phòng cho Ngọc Chính Hồng. Lúc đầu Ngọc Chính Hồng cũng rất cưng chiều Hồ thị. Về sau Ngọc Chính Hồng cưới Giang thị, một người vừa trẻ tuổi xinh đẹp, am hiểu mị thuật phòng the, lại biết xu nịnh, Hồ thị liền bị thất sủng. Lý thị thấy vậy, cộng thêm Hồ thị sinh ra một nữ nhi vô dụng, tự nhiên là ghét vô cùng, tống Hồ thị đến phòng giặt đồ. Ma ma ở phòng giặt bắt làm không ngơi tay, để Hồ thị ngâm nước cả ngày. Vốn thể chất yếu ớt, lại vừa sinh xong, Hồ thị làm sao chịu nổi, lay lắt ở phòng giặt nửa năm thì qua đời. Ngọc Tĩnh Nhã từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, chỉ có thể phụ thuộc vào Lý thị, hầu hạ Lý thị còn hơn cả con ruột, ngây thơ nghĩ Lý thị niệm tình mình hết lòng hầu hạ, tương lai sẽ kiếm cho mình một mối tốt. Kiếp trước, Ngọc Tĩnh Nhã chẳng khác gì một con cẩu trung thành của Lý thị, tỷ muội Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Giai Nhàn bảo gì nghe nấy, răm rắp làm theo, nhưng cuối cùng, hôn sự Lý thị kiếm cho chẳng khác gì vào hố lửa cả. Nghĩ đến đây, lại thấy Ngọc Tĩnh Nhã cứ nhìn chằm chằm cây trâm của mình, Như Ca có chút thương tiếc, nói “Nếu tam tỷ đã nói vậy thì thôi. Chỉ là có mấy lời có thể tỷ không thích nhưng muội không thể không nói. Nghe nói đại phu nhân đã định hôn sự cho tam tỷ với Đồ đại nhân phải không?” “Đúng, đây là ân trọng của đại phu nhân, tìm một nhà quan cho ta làm kế thất phu nhân. Còn kẻ không biết trời cao đất rộng như ngươi, tương lai sẽ bị sa cơ thất thế.” Nhắc tới, nhà chồng tương lai, Ngọc Tĩnh Nhã có chút đắc ý. “Nhưng muội nghe nói, Đồ đại nhân đã gần 50 tuổi, có tiếng thích ngược thê, không biết bao nhiêu thê thiếp trong nhà bị lão đánh chết rồi, tỷ tỷ phải cẩn thận đó.” Ngọc Tĩnh Nhã nghe vậy, mặt trở nên trắng bệch. Chỉ nghe Lý thị nói Đồ đại nhân, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng nếu gả vào sẽ là phu nhân tam phẩm. Đối với một thứ nữ mà nói là một mối rất tốt. Ai biết lại thế này. Ngọc Tĩnh Nhã tự biết Lý thị muốn mượn hôn sự của mình làm bàn đạp cho hai chính nữ của mụ, nhưng không ngờ Lý thị ác như vậy, muốn đẩy mình vào hố lửa. Ngọc Tĩnh Nhã hận đến đỏ mắt, đập tay vào thành xe, móng tay sắc nhọn để lại dấu vết thật sâu. Chẳng lẽ vì chính nữ, thứ nữ phải chết thay sao? Thấy vậy, Như Ca không nói gì nữa. Theo nàng, Ngọc Tĩnh Nhã cũng không phải tốt lành gì, khi biết bị Lý thị đẩy đến đường cùng, tự nhiên vào lúc nào đó sẽ cắn ngược lại Lý thị một phát. Một cuộc kịch hay hình như sắp bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]