Chương trước
Chương sau
Sau điệu múa của Như Ca, những tiết mục phía sau có vẻ vô vị tẻ nhạt, không ít người bắt đầu âm thâm quan sát nàng. Tuy là thứ nữ, nhưng vị tứ tiểu thư Ngọc gia này, nhan sắc khuynh thành, khó trách thế tử nguyện ý tặng thú cưng cho nàng.

Như Ca đang nghỉ ngơi ở một góc, nhìn chằm chằm vào Tuyết Lang bên cạnh Tiêu Dạ Huyền, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Lang trên đường tới kinh thành, nàng liền muốn giữ nó làm của riêng, bất quá nhớ lại ánh mắt và giọng điệu bá đạo đêm đó của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca liền thấy phát run.

“Ngọc tiểu thư, vương phi cho mời!” Lúc Như Ca định ra ngoài hóng mát, một tỳ nữ đi lại phía nàng nói.

Theo tỳ nữ xuống lầu, qua một hành lang treo đầy giỏ hoa màu tím, vòng qua vài tòa núi giả, đại khái khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, thì đến một gian phòng, Như Ca đứng ở ngoài, chờ tỳ nữ bẩm báo xong, tiến vào phòng. Trong phòng bài trí trang nhã, trừ mấy bức họa cổ, và một ít đồ sứ tinh xảo trên kệ, còn lại chỉ có hai bồn hoa lan đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khắp phòng.

Thấy Như Ca vào, Chân Thị đang ngồi trên ghế mây nở nụ cười hiền lành: “Ngọc tiểu thư, mời ngồi, bữa giờ sức khỏe bản phi không tốt, không tới cảm tạ Ngọc tiểu thư tặng kinh được, hôm nay gặp lại, Ngọc tiểu thư càng xinh đẹp hơn trước rồi.”

“Vương phi quá khen, chỉ là việc nhỏ thôi, thân thể vương phi khó chịu, dĩ nhiên là phải lấy điều dưỡng làm đầu rồi”, vốn thấy vị vương phi này bị bệnh tật hành hạ, sinh lòng cảm thông, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Như Ca không còn như trước nữa.

“Ân cứu mạng, dĩ nhiên là phải đáp tạ, nếu không sẽ giảm thọ,” Chân thị đang nói, thì lão ma ma nàng đã thấy trong hoa viên xuất hiện, trong tay cầm một hộp gấm tinh xảo.

Chân thị nhận hộp gấm từ tay lão ma ma, lấy ra một cây trâm vàng khắc hoa khảm đá quý màu đỏ từ trong hộp.

“Đây là cây trâm trong cung ban thưởng, bản phi mang không hợp, nghĩ chắc cực kỳ hợp với Ngọc tiểu thư.”

Nói xong, Thọ vương phi đi tới sau lưng Như Ca, vấn tóc của nàng lên, cài cây trâm vào.

“Quả nhiên, cài lên đầu Ngọc tiểu thư là hợp nhất.”

Như Ca nhìn vào gương đồng lão ma ma đem tới, cây trâm là vật quý, bất quá được tặng đột ngột thế này, nàng đưa tay lên muốn lấy xuống, lại bị Chân thị ngăn cản.

“Chẳng lẽ Ngọc tiểu thư không thích?”

“Như Ca rất thích, nhưng trâm này quá quý, Như Ca không dám nhận”, Như Ca sờ sờ trâm, tựa hồ rất yêu thích.

Chân thị nghe vậy, kéo tay nàng cười nói: “Nếu thích, thì mang đi, coi như là bản phi tạ ơn.”

“Cái này....”, thiếu nữ hơi do dự, nhìn thấy thành ý trong mắt phụ nhân, cuối cùng buông tay xuống.

Lão ma ma thấy Như Ca không lấy xuống, coi như là chịu nhận, nói: “Vương phi, Ngọc tiểu thư đến đây đã lâu, biểu diễn e là đã sắp xong rồi, hay là để Ngọc tiểu thư trở về đi!”

“Nếu vậy, Ngọc tiểu thư cứ đi đi, về sau có dịp bản phi lại mời tiểu thư cùng đến Pháp Nguyên Tự lễ Phật”, Chân thị nói xong liền kêu tỳ nữ ngoài cửa dẫn đường cho Như Ca.

Đi trên con đường nhỏ trải đá vũ hoa, tỳ nữ bên cạnh nhìn cây trâm trên đầu Như Ca tỏ vẻ hâm mộ vô cùng, thật sự không chịu nổi cái nhìn chằm chằm của tỳ nữ kia nữa, Như Ca bèn nói, yến hội chắc còn thêm một lúc nữa, nàng muốn ở đây hóng mát một chút, để cho tỳ nữ kia đi.

Như Ca đi tới sau một núi giả, nhìn thấy một nam và một nữ đang đứng dưới bụi trúc cách đó không xa. Nàng kia chính là Tâm Di quận chúa Dương Di, đã thay một bộ y phục vàng nhạt tươi sáng, mà nam tử kia...... Như Ca không kìm được, rón rén núp sau núi giả, nữ nhân nào cũng có tính thích hóng chuyện, Như Ca tự an ủi trong lòng.

“Di nhi từ nhỏ ốm yếu, mẫu phi lo lắng nhiều, lúc trước mẫu phi chọn gạch tên Di nhi khỏi danh sách là bất đắc dĩ, mong thế tử chớ trách tội.”

“Khiến hai phủ không vui, lòng Di nhi khó an.”

“Vốn cho là thế tử sẽ không đến, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy thế tử, Di nhi rất vui mừng.”

..........

“Sao thế tử không nói lời nào?”

Giọng nói nữ tử mềm mại uyển chuyển, cơ hồ là muốn khóc.

Ở phía sau núi giả, Như Ca nghe được cũng nhịn không nổi muốn đi lại an ủi một phen, vị thế tử này đúng là lòng dạ sắt đá nha. Lắc đầu một cái, đang định rời đi, lại nghe thấy tiếng thét truyền đến: “Rắn, rắn........ Có rắn!”

Như Ca quay đầu lại, thấy Ngọc Bảo Oánh đang kinh hoảng nắm lấy ống tay áo Âu Dương Thiệu, ngón tay run run chỉ về phía đầu mình. Như Ca ngẩng đầu lên, liền thấy trên núi giả có một đống rắn, từng con màu sắc sặc sỡ đang bò dần xuống, có mấy con đang hướng nàng khạc lưỡi. Theo lẽ thường, loài rắn nếu không trêu chọc chúng, chúng sẽ không chủ động công kích. Nhưng những con rắn trước mặt này dường như rất khác thường, đều đang ở trạng thái công kích. Vì hồi ức đáng sợ lúc nhỏ, Như Ca sợ nhất là rắn, vừa thấy cơ hồ liền xụi lơ, nếu có mấy con nàng còn có thể phóng châm, nhưng nhiều như vậy, nàng không thể bình tĩnh nổi.

“Tứ tiểu thư, ta tới cứu.....” vốn muốn xông lên biểu hiện một phen trước mặt giai nhân, nhưng vừa nhìn thấy trên núi giả có hơn trăm con rắn độc Âu Dương Thiệu lập tức thu hồi ý định, lùi lại.

Không để ý đến lời Âu Dương Thiệu, sờ sờ mười mấy cây kim châm bên hông, Như Ca khẩn trương. Thấy mấy con rắn sắp phóng tới người mình, tay chân liền lạnh lẽo. Chẳng lẽ sống lại xong lại rơi vào miệng rắn? Đúng lúc này, nghe thấy một tiếng gầm của sói, Như Ca liền cảm thấy mình bay ra khỏi phạm vi công kích của bầy rắn.

Mở mắt ra, nàng thấy mình đang đứng trên mái ngói lưu ly của Thọ vương phủ, Như Ca thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cánh tay bên hông, Như Ca hơi vùng vẫy muốn thoát ra.

“Đừng động! Đống rắn phía dưới còn chưa xử lý xong”, thanh âm trầm thấp của nam tử truyền đến, hơi thở ấm áp khiến Như Ca cứng đờ, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú tà lạnh, Như Ca cả kinh.

“Huynh bị rắn cắn rồi hả?” Thấy trên tay nam tử có dấu răng rắn, da thịt xung quanh vết cắn bắt đầu tím bầm, không kịp nghĩ nam nữ thọ thọ bất tương thân gì đó, vội vàng kéo tay phải nam tử lại, hút độc cho hắn, cho đến khi hút ra máu màu đỏ, mới dừng lại.

Nhìn Như Ca đang hút độc cho mình, nam tử nhịn không được đưa tay trái vén sợi tóc rũ xuống của nàng, khi thấy cây trâm Hồng Bảo Thạch, đôi mắt hẹp dài của nam tử ánh hung dữ. Rút cây trâm ra, bẻ làm hai đoạn, sau đó ném về phía núi giả.

Hút độc xong, Như Ca thấy động tác của nam tử, lại nghe tiếng khóc kêu sợ hãi, hai mắt trợn to nhìn nam tử.

“Đá quý trên đó đều đã qua gia công với máu của những con rắn cái ở Tây Vực, cây trâm này là công cụ chuyên để dụ rắn tới”, thấy nàng nghi ngờ không hiểu, Tiêu Dạ Huyền kiên nhẫn giải thích, lại sợ cây trâm này là vật yêu thích của nàng, liền nói tiếp: “Nếu nàng thích, ta sẽ tìm một cây tốt hơn trả lại cho nàng.”

Nghe nửa đoạn trước xong Như Ca đang còn sợ hãi, lại thấy nam tử tựa như sợ mình tức giận mà giải thích làm nàng ngẩn người. Nhìn người trước mắt nàng nói, “Phía dưới xong rồi, chúng ta xuống đi, huynh........ Tay thế tử, nên để đại phu khám lại đi”.

Thấy thiếu nữ không những không tức giận mà trong giọng nói còn có chút quan tâm, trên khuôn mặt nam tử xẹt qua chút ý cười, vòng tay ôm chắc vòng eo mảnh khảnh của nàng, bay xuống dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.