Chương trước
Chương sau
Chương 572: Phép thuật của bố

Bộ dạng của anh không giống như đang gạt cô, tính anh cũng không phải là người thích bịa chuyện.

Nếu anh đã nói như vậy thì nhất định là anh có chuyện gì đó muốn nói với cô.

Lê Nhật Linh do dự nhưng cô chưa kịp mở lời thì đã bị viên thịt nhỏ dịu dàng đang đứng ở cửa phòng ngủ cắt ngang.

“Mẹ ơil Mẹ ơi!” Cô nhóc đứng ở cửa phòng, khẽ gọi hai tiếng.

Cô bé thấy người lớn mãi nói chuyện say sưa, căn bản không để ý gì đến mình nên cảm thấy hơi tủi thân, cái miệng nhỏ mếu máo rồi chạy thật nhanh ra.

Lê Nhật Linh vừa định thần viên thịt nhỏ dịu dàng chạy đi nhanh như một cơn lốc nhỏ rồi gọi: ơi!”với giọng non nớt.

Hạ Ly mặc bộ đồ ngủ gấu trúc con, mảnh vải lớn màu trắng càng làm tôn lên làn da trắng nốn như tuyết của cô bé, cặp mắt to tròn xoe có hồn ï thì đã nhìn thấy.

trước mặt mình Mẹ ơi! Mẹ hơn nhiều so với cặp mắt gấu trúc trên bộ đồ ngủ: “Mẹ ơi! Hạ Ly ở một mình trong phòng rất sợ, mẹ chỉ ở bên cha, mẹ không cần Hạ Ly nữa sao ạ?”

Cô nhóc dịu dàng, cứ ôm chặt lấy chân cô, khuôn mặt nhỏ thì cứ cà qua cà lại trên chân cô, nũng nịu: “Mẹ phải đi ngủ với Hạ Ly, Hạ Ly sợ”

Viên thịt nhỏ lại xuất hiện trước mặt Lâm Quân một lần nữa, tim của Lâm Quân như bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Đó là con của anh… Hạ Ly, Hạ Ly, vậy mà anh còn tưởng là công chúa nhà a Ánh mắt Lâm Quân trở nên dịu dàng đi rất nhiều, anh nhìn viên thịt nhỏ có đôi mắt cực kì giống với Lê Nhật Linh mà không chớp mắt, lòng anh như thắt lại.

Lê Nhật Linh căng thẳng, nhìn con gái và hạ giọng nói: “Hạ Ly ngủ không được sao?”

Cô bất giác giấu Hạ Ly ra sau lưng mình, không muốn để Lâm Quân lại quá gần con.

Nhưng việc Lê Nhật Linh giữ khoảng cách giữa con gái với Lâm Quân làm ánh mắt khó khăn lắm mới dịu xuống của anh lại trở nên lạnh lùng trở lại.

Anh là cha của đứa trẻ nhưng cô lại không dám để con gái đến gần anh.

Hai tay của Lâm Quân nằm chặt thành nắm đấm, anh nhìn chăm chăm viên thịt nhỏ non nớt, đáng yêu đó “Không ạ, mấy câu chuyện mà dì Lam kể đều rất kì quặc, Hạ Ly nghe không hiểu nên không ngủ được” Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, không có chút gì bưồn ngủ: “Bố! Bố thật lợi hại! Bố thật sự có phép thuật à? Sáng sớm bố mới chào buổi sáng với Hạ Ly thì buổi tối đã đến trước mặt Hạ Ly, dỗ dành Hạ Ly ngủ rồi! Hạ Ly thích nhất là được nghe bố kể chuyện.”

Trần Hi Tuấn đưa một tay lên che vết bầm ở khóe miệng lại rồi dịu dàng nói với cô nhóc: “Hạ Ly thích thứ gì thì bố còn có thể giúp con biến ra thứ đó nữa”

Viên thịt nhỏ vừa nghe xong thì đôi chân nhỏ nhanh nhẹn của cô bé đã ton ton chạy đến trước mặt Trần Hi Tuấn, cô bé ôm chặt lấy chân cậu ta: “Hạ Ly thích bố nhất, bố tự biến ra bố thì Hạ Ly vui nhất rí Trần Hi Tuấn ngồi xổm xuống, hôn một cái lên trán cô bé Viên thịt nhỏ sẵn tiện ôm lấy cố Trần Hi Tuấn, chui vào trong lòng cậu ta, động tác vừa tự nhiên vừa thân thuộc Ngón tay nhỏ non nớt nhẹ nhàng sờ lên vết bầm trên khóe miệng cậu ta, mắt cô bé đột nhiên đỏ lên: “Bố bị thương rồi”

Trần Hi Tuấn rất kiên nhẫn dỗ dành viên thịt nhỏ: “Chỉ là một phép thuật thôi, sáng mai thức dậy thì Hạ Ly sẽ phát hiện ra vết tích lớn này sẽ không còn nữa”

‘Viên thịt nhỏ cũng rất tin tưởng cậu ta, dù cho là những lời nói khó tin, miễn là Trần Hi Tuấn nói thì Hạ Ly đều sẽ tin.

Lê Nhật Linh đã phát hiện ra chuyện này từ rất lâu trước đây, có rất nhiều lúc, đến lời của cô Hạ Ly cũng không nghe mà chỉ nghe mỗi mình Trần Hi Tuấn Có thế thấy câu nói “Có đánh thì con mới nghe lời” chưa chắc đã đúng, bởi vì trước giờ Trần Hi Tuấn chưa từng răn dạy Hạ Ly, thậm chí đến việc nói lớn tiếng cậu ta cũng không nỡ. Nhưng Hạ Ly thì lại tự nhiên tin tưởng Trần Hi Tuấn, ngoan ngoãn nghe theo lời của cậu ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.