Chương trước
Chương sau
Chương 687: Học chả hay, cày chả biết

Lê Nhật Linhmất hồn mất vía trên cả đoạn đường đi đến tập đoàn Lâm Thị, lúc cô qua đường suýt bị xe đụng, người đàn ông trên xe sợ chết khiếp, hẳn ta thò đầu ra ngoài chuẩn bị trách mắng.

Mắt hắn ta sáng lên, đây không phải vợ của Lâm Quân, hình như tên là… Lê Nhật Linh!

Đúng đúngđúng, chính là cô ấy, hẳn ta gặp qua cô ở tiệc rượu.

Lâm Quân vừa hủy dự án của anh ấy, anh ấy cứu vợ của mình, đây quả thực tìm hoài không thấy, tự dưng tìm tới cửa, không mất tí công sức nào cả, người đàn ông nghĩ, hắn ta cười ‘ha ha”

bước xuống xe, hắn ta nhìn Lê Nhật Linh, vẻ mặt lầy sự nịnh nọt: “Cô Lâm không sao chứ, có đụng phải chỗ nào không? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Không sao, không sao” Lê Nhật Linh lắc đầu, người đàn ông trước mặt khoảng hai mươi ba mươi tuổi, vốn là do cô không chú ý, hơn nữa mới chỉ suýt đụng trúng, là do cô ấy mới đúng.

Người đàn ông đó vẫn không chịu buông tha, thâm chí giơ tay ra nắm lấy Lê Nhật Linh: “Không được đâu cô Lâm, nếu cô có chuyện gì tôi làm sao ăn nói với Lâm tổng!”

Lâm Quân đứng ở cửa sổ phòng làm việc, anh có chút lo lắng, sao Lê Nhật Linh vẫn chưa đến, văn phòng chính của tập đoàn Lâm Thị nằm ở giữa phố xá sầm uất, theo lý Lê Nhật Linh sẽ không xảy ra chuyện gì Nếu không thì anh cũng không yên tâm để Lê Nhật Linh đi một mình đến.

“Bíp!” Các xe khác trên đường không đi được, sốt ruột ấn còi inh ỏi, Lê Nhật Linh vốn muốn tránh ra nhưng lại bị người đàn ông kia giữ lại.

Lâm Quân nhìn xuống lầu thì thấy bóng hình quen thuộc, anh chau mày đi ra khỏi phòng làm việc…

“Không được! Cô Lâm, cô phải cùng tôi đến bệnh viện một chuyến!” Người đàn ông ngu xuấn đó vấn kiên quyết cho bằng được, hắn ta vẫn cho rằng hẳn đúng, hẳn ta có trách nhiệm như vậy, không chỉ Lâm Quân thấy được tấm lòng thành của hẳn mà Lâm Quân còn nợ hắn một ân tình.

Lê Nhật Linh cố gắng rút tay của mình ra, người đàn ông lại chuẩn bị nói: “Cô Lâm…”

Hắn ta chưa kịp nói gì đã bị một trận gió mạnh ập vào mặt, người đàn ông ăn một cú đấm, hãn ta ngồi xuống đất, mắt đau đến nỗi phải nhắm lại: “Kẻ nào dám đánh ông!”

‘Vẻ mặt Lâm Quân trầm tĩnh, kéo Lê Nhật Linh ra phía sau mình, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi dưới đất không nói gì, không khí trên người anh khiến mọi người đều sợ.

Người đàn ông từ từ mở mắt, mắt nổ đom đóm, hẳn ta nhìn thấy Lâm Quân còn tưởng mình hóa mắt, dụi dụi mắt, vội giải thích: “Lâm, Lâm tổng…Sao anh lại ở đây, tôi, vừa nấy không phải tôi nói anh đâu!”

Hắn ta thấy Lâm Quân vẫn chảm chắm nhìn mình, tay anh nắm lấy Lê Nhật Linh, người đàn ông chợt hiểu ra, kích động nói: “Vừa nãy cô Trần đi đường không may tôi phanh kịp!”

“Là tôi phải cảm ơn anh?” Lâm Quân nheo mắt, cười nhạt nhìn người đàn ông đó, chẳng qua chỉ là một tên cậu ấm cô chiêuhọc chả hay, cày chả biết, có chút tiền mà tiêu xài hoang phí, đến bây giờ còn dám tính toán cả Lâm Thị Hắn ta đã suýt đụng phải Lê Nhật Linh rồi mà vẫn còn mặt mũi ở đây nói qua nói lại với anh, hắn †a vẫn còn muốn được chút lợi gì đó từ Lâm Thị.

“Không cần, không cần, Lâm tổng không cần khách sáo như vậy” Người đàn ông vuốt mặt bò dậy, nhìn Lâm Quân cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, đây là chuyện tôi nên làm”

Lâm Quân cười như không cười, nhìn người đàn ông đó, nói: “Vừa nãy anh nói may anh phanh kịp, nghĩa là anh suýt nữa đụng trúng cô ấy rồi?”

Người đàn ông mắt sáng lên, xoa tay nói: “Đúng đúngđúng, chính là như vậy, Lâm tổng không cần cảm ơn tôi đâu, có điều chuyện hợp đồng hi vọng Lâm tổng có thể suy nghĩ thêm”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.