Chương trước
Chương sau


Chương 1009

 

Đời người giống như một vòng tuần hoàn vậy, cứ lặp đi lặp lại, có người vẫn phải chịu cảnh đau khổ, nhưng vẫn có người đón nhận được hạnh phúc.

 

“Em không đi” Hạ Lan Châu lắc đầu, viền mắt hoe đỏ, khóc sướt mướt.

 

Hạ Huy Thành không nói lời nào, Hạ Lan Châu cũng không thể nói thêm gì nữa. Thế nhưng anh tin rằng nếu để mẹ đến nói với cô, cô sẽ đến buổi họp báo.

 

Có người diễn vai phụ, yêu nhưng không được đáp lại, chỉ có những nhân vật chính mới được bên nhau tới già. Trong suốt quá trình này, những chuyện mà nhân vật phụ gây ra cũng chỉ như đòn bẩy cho đôi nhân vật chính, một quá trình long đong lận đận.

 

Duyên phận là thứ như sao trên trời, mặc dù nó thật sự tồn tại, nhưng mà khó có thể với tới được. Rấ m khi nó tới, nhưng muốn nắm lấy nó cũng không phải là điều dễ dàng gì.

 

Hạ Huy Thành thở dài, liếc nhìn Hạ Lan Châu đang khóc nức nở, xoay người bỏ đi.

 

Không phải ai cũng là người được ông trời ưu ái, kể cả bản thân anh.

 

 

Khi ánh nắng xuyên qua màn mây mù, chiếu rọi xuống mặt đất, dường như tất cả những chuyện u ám đã xảy ra đều được soi sáng theo. Thời tiết của thành phố Hà Nội hôm nay khá là đẹp.

 

Trái lại, ở thành phố Marseille nước Pháp trời âm u và đổ mưa rào, mây đen giăng kín trời, mỗi người đều nặng trĩu bầu tâm sự của riêng mình.

 

“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lê Vân Hàng đứng dậy bắt tay với Lâm Quân, những cổ đông khác đi cùng thì vỗ tay không ngừng. Bản hợp đồng chín con số kí kết thuận lợi đối với tình hình hiện tại của công ty mà nói chính là hòn than trong đêm đông lạnh lẽo. Ý tốt của Lâm Quân, Lê Vân Hàng cũng hiểu.

 

“Hợp tác vui vẻ” Robert chỉnh lại gọng kính, chăm chú quan sát mọi thứ.

 

Bởi vì lần trước anh giúp Lê Vân Hàng thế nên giờ anh được ông rất tín nhiệm. Lần này anh cũng được xếp vào đội ngũ đi cùng ký kết hợp đồng.

 

Kết thúc hội nghị, Lê Vân Hàng đi dạo cùng với Lâm Quân.

 

Đối với hai người mà nói, hai người vừa là đối tác hợp tác thương nghiệp, vừa là người thân.

 

Như Lê Vân Hàng nói thì trước mặt người ngoài thì là chủ tịch Lê nhưng sau lưng thì sẽ gọi là cha.

 

“Chuyện lần trước của .Jackson..” Lâm Quân mới nói được nửa lời thì Lê Vân Hàng thay đổi sắc mặt. Lâm Quân biết ý nên cũng không nói gì thêm.

 

Còn Robert hòa vào đám đông vểnh tai lên muốn nghe ngóng thêm thông tin. Nhưng giờ cái gì cũng không nghe được, anh nhìn xung quanh, sợ những người khác sẽ để ý đến mình thế nên lại không nghe ngóng nữa.

 

“Kể từ khi chuyện Jackson xảy ra, cha chẳng dám tin ai ở công ty nữa” Dù biết răng thành viên trong hội đồng quản trị đều là bạn lâu năm của mình, thế nhưng đứng trước lợi ích thì cũng không do dự phản bội lại, thế nên giờ Lê Vân Hàng càng phải cẩn thận hơn.

 

Hai người ngồi trên xe, ngoài trời mưa như trút nước, cần gạt nước không ngừng gạt, phát ra tiếng kêu xoèn xoẹt, giống hệt nỗi lòng của hai người có chút bồn chồn bất an.

 

“Cha nghỉ ngờ trong công ty vẫn còn tay chân của Jackson à Lâm Quân cảm nhận được nỗi áp lực to lớn trong ánh mắt của Lê Vân Hàng.

 

“Không, chính xác thì cha cảm thấy, chúng ta giống với Jackson, đều là con rối bị người khác sắp đặt” Lời nói của Lê Vân Hàng nhắc Lâm Quân nhớ lại rằng, mặc dù Jackson đã biến mất vài ngày rồi, thế nhưng dạo này công ty LX vẫn hành động thái quá.

 

Càng tỏ ra bình thường thì lại càng đáng sợ, Jackson là một gã lòng dạ thâm hiểm, đối với thuộc hạ của mình, hắn cũng không nương tay. Giờ gặp phải chuyện này muốn tránh cũng tránh không kịp, làm gì có chuyện xả thân đi cứu hắn.

 

Nói đơn giản là Jackson có thể thoát ra khỏi phòng giam chắc chắn cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

 

Nếu như là thuộc hạ của hắn giúp thì chắc chắn không có khả năng này rồi. Trước đây nói với Nhật Linh và mọi người cũng chỉ là phỏng đoán, cũng là để họ không phải lo lắng thêm.

 

“Chắc hẳn là khoảng lặng trước cơn bão đây mà” Lâm Quân mở to đôi mắt, có chút bất an trong lòng. Đối thủ lần này còn mạnh hơn cả .Jackson nữa.

 

“Không nói chuyện này nữa, nếu đối phương đã không lộ diện, chúng ta lại ở ngoài sáng vậy thì chỉ có thể nước đến đâu bắc cầu đến đấy mà thôi” Lê Vân Hàng hít một hơi sâu, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

 

“Dạ, con hiểu rồi” “Hợp đồng đã ký kết xong, con cũng nên sớm quay trở về Việt Nam đi. Lê Nhật Linh vẫn đang chờ con về nhà đấy. Dự là hết năm nay, chúng ta vẫn còn phải đánh một trận lớn nữa đó” Lê Vân Hàng cười lớn, ánh mắt hiền hòa.

 

“Dạ, con biết rồi, ngày mai con quay về. Hay là cha về cùng con đi, dẫu sao cha cũng là cha ruột của Nhật Linh, cha cũng nên về gặp cha mẹ con một lần chứ. Hơn nữa mấy đứa cháu của cha vẫn chưa được gặp ông ngoại nó nữa, chúng mà nhìn thấy cha, chắc chắn sẽ vui lắm đấy”

 

 

“Cha không về đâu, Việt Nam có kì nghỉ nhưng chúng ta ở đây thì lại không có, hơn nữa thời gian này là khoảng thời gian bận rộn nữa” Lê Vân Hàng lộ rõ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, thật ra ông cũng muốn nhìn thấy những đứa cháu đáng yêu của mình.

 

Chưa nói đến việc gặp những đứa cháu, chỉ nghe Lê Nhật Linh và Lâm Quân miêu tả thôi là trong lòng ông đã thấy hồi bồi về chúng rồi, sao có thể không mong ngóng gặp chúng cơ chứ?

 

Lâm Quân gật đầu cũng hiểu quyết định của Lê Vân Hàng.

 

Nếu như đã nhận nhau rồi, thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau, thế nên anh cũng không nói nhiều nữa.

 

“Được rồi, về nhà thôi! Lần trước cha cũng nói sẽ phân cao.

 

thấp với con rồi đó! Lê Vân Hàng cười và nghĩ đến bộ cờ ở nhà.

 

“Vậy cha phải cố gắng rồi, con sẽ không nhường cha đâu” Lâm Quân cũng cười theo và nói đùa với ông.

 

Anh quay đầu lại và ra lệnh cho trợ lý của mình đặt giúp một chiếc vé máy bay về Việt Nam, sau đó anh và Lê Vân Hàng quay trở về nhà.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.