Chương trước
Chương sau


Chương 1132

 

“Không sao, khi nào có thời gian con và Nhật Linh sẽ cùng sang đấy thăm chú.”

 

“Được!”

 

Lời nói của Lê Minh Nguyệt vô tình chạm đến nơi mềm yếu nhất trong nội tâm Lê Vân Hàng, có lẽ đứa con gái nhỏ của ông cũng hoạt bát và đáng yêu như Lê Minh Nguyệt!

 

Lê Minh Nguyệt, không được không có phép tắc như thế!”

 

Cha Hà nghiêm túc nói.

 

“Con biết rồi, cha!”

 

Lê Minh Nguyệt cau mày, nhận ra mình vừa thất lễ, cô có hơi xấu hổ, ở trước mặt cha của Hà Dĩ Phong, cô cảm thấy có hơi chột dạ.

 

Không biết tại sao, những vị trưởng bối khác cô đều có vài phần sợ hãi, chỉ là cô không sợ Lê Vân Hàng.

 

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi rất thích tính cách thật của con bé, được, được lắm!”

 

Lê Vân Hàng khen ngợi cô, ông đã quen với việc thăm dò người và việc, cũng gặp phải quá nhiều mưu mô, ông thực sự rất thích tính cách của Lê Minh Nguyệt.

 

Lê Nhật Linh nhân lúc Lê Minh Nguyệt đang trò chuyện với các trưởng bối, cô bước đến chỗ Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn nhìn cô một cái, lịch sự cười cười, Lê Nhật Linh thuận tay cầm lên một ly nước trái cây.

 

“Sao vậy? Tâm trạng không tốt? Hay là ai động chạm gì đến Trần Hi Tuấn của chúng ta, sao lại uống rượu ở đây một mình!”

 

Nói xong câu này, Lê Nhật Linh tự mình cười khúc khích trước, Trần Hi Tuấn cũng cười theo.

 

“Người cô đơn, chỉ có thể một mình uống rượu!”

 

Trần Hi Tuấn tự giễu cợt bản thân, nhưng không thể nghe ra được.

 

chua xót trong lời nói.

 

Lê Nhật Linh nụ cười đột ngột dừng lại, lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống.

 

“Lại ưu sầu rồi à Sau đó nhìn Trần Hi Tuấn, nâng ly trong tay lên, chạm nhẹ vào ly rượu của anh.

 

Hai người rất ăn ý, cười cười rồi một nguộm nuốt xuống chất lỏng trong ly.

 

“Ông trời chiếu cố, ai bảo tôi là hoàng tử u sầu cơ chứ?” Hớp một ngụm rượu, Trần Hi Tuấn đột nhiên nhìn trần nhà thở dài.

 

“Ồ, vậy sao? Trần Hi Tuấn mà chị biết trước đây không phải như thế này!”

 

Lê Nhật Linh nhìn sườn mặt của anh, nhàn nhạt nói, bất kể là Trần Hi Tuấn đã từng thích cô, che chở cho cô, hay là Trần Hi Tuấn hiện tại là em trai cùng cha khác mẹ của cô, cô đều cảm thấy đau khổ trong lòng.

 

“Thật sao? Trần Hi Tuấn trước đây như thế nào?”

 

Trần Hi Tuấn không nhìn Lê Nhật Linh, giống như đang tự nói một mình.

 

“Trần Hi Tuấn trước đây là một chàng trai cả người đều rực rỡ như ánh mặt trời, đội theo một chiếc mũ lưỡi trai, cậu ấy có năng lượng tích cực dùng thế nào cũng không hết, luôn nói với chị, Lê Nhật Linh cô không thể từ bỏ ước mơ của mình, cô có tôi, tôi sẽ cùng cô nỗ lực làm việc, cô xứng đáng với những điều tốt đẹp! “

 

Nói đến sự chăm sóc tỉ mỉ của Trần Hi Tuấn trong suốt ba năm đó, Lê Nhật Linh cảm thấy có chút chua xót, bởi vì Lâm Quân, cô đã phụ lòng Trần Hi Tuấn, ít nhất là khi không biết răng Trần Hi Tuấn là em trai của mình.

 

Nhưng tất cả đều là ý trời, càng lớn tuổi, cảm xúc càng nhiều, Lê Nhật Linh suýt chút nữa cảm thấy mình sắp trở thành một bà lão.

 

Trần Hi Tuấn nghe Lê Nhật Linh nói mà chìm vào im lặng, anh đã từng dám yêu dám hận, từng đấu tranh với cả thế giới, là bởi vì có người anh yêu, cũng có người yêu anh, nhưng hiện tại anh dường như chẳng còn gì cả.

 

“Nhật Linh, cô nói xem, bây giờ tôi giống một con bọ đáng thương lăm sao!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.