Chương trước
Chương sau


Chương 1220

“Trần Hi Tuấn không sao, vậy Lê Nhật Linh thì sao?”

“Lê Nhật Linh, tôi lúc đó chỉ quan tâm đến việc đi đón cậu Trần Hi Tuấn và cô chủ về chu đáo, đối với Lê Nhật Linh thì không rõ, nhưng có thể xác định là cô ta cũng đang ở bệnh viện đó, nhưng tình hình cụ thể thì tôi không rõ.”

Đây rõ ràng là làm việc bất lợi mà, .Johnny không dám thở mạnh nhìn James.

James nhìn một mảng quần đã bị ướt của anh ta.

“Này, cậu bây giờ đi làm một việc này cho tôi.”

James ngoắc ngoắc tay, bảo .Johnny đến, sau đó ghé vào tai nói gì đó, sai đó trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.

Mà .Johmny lại càng há mồm trợn mắt, rất lâu sau vẫn không nói được câu gì.

“Còn không mau đi!”

James quát mắng, .Johnny mới phản ứng lại.

“Vâng, vâng, vâng bây giờ tôi đi ngay.”

Johnny nhanh chóng gật đầu, ra khỏi phòng làm việc của James.

“Trần Hi Lam!”

Trần Hi Lam lê thân thể mệt mỏi đi về phòng bệnh của Trần Hi Tuấn, nghe thấy có người gọi mình, không để ý ngẩng đầu lên liền thấy Trần Hi Tuấn đang ôm đầu, lảo đảo đi về phía mình.

“Anh!”

Trần Hi Lam kích động chạy đến dìu Trần Hi Tuấn.

“Sao rồi, anh vẫn ổn chứ?Vừa tỉnh dậy, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi?”

Trần Hi Lam đỡ Trần Hi Tuấn, nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh cũng đau lòng không thôi đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.

“Anh không có gì đáng ngại cả, chỉ là đau đầu chút thôi!”

Trần Hi Tuấn sờ sờ đầu mình, vải băng vẫn còn băng trên đầu, nhìn có chút đáng sợ, chân tay cũng không có sức lực gì.

“Còn em ấy, sao mặt mày cũng ủ dột như vậy?”

Trần Hi Tuấn nhìn Trần Hi Lam hỏi.

“Em, em không sao, em có thể có chuyện gì chứ, chỉ là nhìn anh như vậy em lo lắm”

Nghĩ đến chuyện của Minh, Trần Hi Lam mím môi, dù gì bây giờ cũng đang lúc nhiều việc, cũng không muốn anh trai mình phiền muộn thêm.

“Ừm, anh ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu, cũng một ngày một đêm rồi” Trần Hi Lam trả lời.

“Một ngày một đêm, vậy Nhật Linh đâu, tìm thấy cô ấy chưa?”

Trần Hi Lam đột nhiên trở nên căng thẳng, Trần Hi Tuấn nói là một ngày một đêm, bản thân sao lại cảm thấy mới ngủ một lúc thôi mà?

Anh nhớ anh và Nhật Linh cùng ngã xuống vách núi, nơi cao như vậy, anh có thể sống sót đã là vô cùng may mắn rồi, nhưng Lê Nhật Linh thì sao?

“Anh, anh đừng kích động được không? Bản thân thành bộ dạng này rồi, còn có tâm trạng lo cho người khác, đúng là phục anh đấy”

Trần Hi Lam bĩu môi, oán trách, cô hiểu Trần Hi Tuấn lo lắng cho Lê Nhật Linh, nhưng bây giờ anh đến bản thân cũng còn không lo được còn hỏi Lê Nhật Linh, không kìm được khiến cô có chút ghen tị.

“Trần Hi Lam! Em mau nói cho anh biết Nhật Linh sao rồi?”

Cảnh Mặc lúc này không có thời gian cũng không có tâm trạng đùa, nghĩ đến cảnh tượng cùng Nhật Linh rơi xuống vách núi, trong lòng anh vân còn sợ hãi.

“Nhật Linh, Nhật Linh không sao, chỉ là..” Trần Hi Lam nhìn Trần Hi Tuấn muốn nói lại thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.