Chương trước
Chương sau


Chương 1345

“Vậy cô tên là gì?” Người đàn ông nhíu mày, nghe người phụ nữ nói chuyện, quả nhiên phán đoán của mình không sai, cô là người Trung.

“Tên…tôi không biết” Người phụ nữ cúi đầu, dường như đang cố nhớ lại, nhưng vẫn trống rỗng như lúc đầu.

Người đàn ông thở dài: “Xem ra phán đoán của bác sĩ không sai, vì bị thương ở vùng não, nên dù cho cô có may mắn tỉnh dậy thì cũng mất trí nhớ.”

“Mất trí nhớ…vậy tại sao tôi lại ở đây?”

“Chuyện này e là chỉ có cô với thượng đế biết thôi” Người đàn ông cười khổ, chìa tay ra.

Hoàng Ánh cười ha ha, trông rất vui vẻ, khiến Hạ Ly tỉnh dậy từ trong mộng.

“Thật sao, hôm nay cha cháu về nước sao?”

Hạ Ly vừa ngạc nhiên vừa mừng, lật chăn, xoa mắt, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.

“Thật đó, thật đó, bà đã lừa cháu bao giờ chưa, hai anh của cháu đã dậy rồi, chỉ có heo lười là cháu vẫn ngủ thôi.”

Hoàng Ánh cười, híp mắt xoa má Hạ Ly.

“Cháu dậy ngay đây”

Hạ Ly lập tức nhảy xuống giường, lao vào trong lòng Hoàng Ánh.

“Ai da, cháu nhỏ, chậm thôi, chậm thôi” Hoàng Ánh không nhịn được mà cười.

“Bà, hôm nay bà phải cho cháu mặc như công chúa nhé, thế thì cha cháu gặp cháu mới không nỡ rời xa cháu, sau này sẽ không đi công tác lâu thế nữa”

“Hạ Ly, cháu ăn mặc thế nào cũng xinh, đều là công chúa đáng yêu”

Hoàng Ánh gõ mũi con bé, trêu chọc khiến Hạ Ly cười khúc khích.

“Mẹ, Hạ Ly”

Lâm Ảnh ôm quần áo của Hạ Ly tới, cũng cười vui vẻ, sắc mặt Hoàng Ánh đột nhiên xấu đi, tuy răng dạo này Lâm Ảnh làm rất tròn trách nhiệm, đối tốt với mấy đứa bé, nhưng trong lòng bà vẫn luôn cảm thấy không vui, dù sao vẫn không phải là Nhật Linh, nên thấy kì quặc.

“Mẹt Nhưng đứa cháu bà thì lại rất dễ vui vẻ, dù là tướng mạo của Lâm Ảnh, hay là những điểm tốt của cô ta, đều khiến Hạ Ly chấp nhận người mẹ này rất nhanh, vẫn luôn tưởng rằng Lâm Ảnh là Lê Nhật Linh thật.

“Sao con lại vào đây lúc này?”

Hoàng Ánh không vui, hỏi, ý ngoài lề là, cô không thấy tôi đang thân thiết với cháu mình sao?

“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con tới đưa quần áo cho Hạ Ly, quân áo này con đã ủi xong rồi, mẹ xem này”

Lâm Ảnh hơi ngại ngùng, đưa quần áo trong tay tới trước mặt cho.

Hạ Ly xem.

“Hôm nay Hạ Ly không mặc quần áo này” Hoàng Ánh hừ mũi, nhìn quần áo trong tay Lâm Ảnh một cái, sau đó nhìn Hạ Ly đang không hiểu chuyện gì, cười nói: “Hạ Ly của chúng ta hôm nay phải mặc váy công chúa mới được!”

“Vâng!”

Hạ Ly gật đầu lia lịa, nói với Hoàng Ánh: “Quần áo mẹ đem tới hôm nay, Hạ Ly cũng muốn mặc, hôm nay gặp cha thì mặc váy công chúa, ngày mai mặc quần áo mẹ đem tới, được không?”

“Quần áo đó cũ rồi, sao Hạ Ly lại muốn mặc!”

Lâm Ảnh vừa được Hạ Ly cứu ra từ sự ngại ngùng, nhìn quần áo trong tay mình, nào có cũ, rõ ràng là đồ mới, nhưng biết Hoàng Ánh cố ý nói thế, cũng không tiện cãi lại, dù sao trừ đứa bé ra, thì những người khác đều biết thân phận và địa vị của cô.

Lâm Ảnh cũng như kẻ câm chịu khổ, không nói được gì.

“Vì Hạ Ly muốn mẹ vui, Hạ Ly không mặc, mẹ sẽ buồn đó”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.