Chính xác, giống như Chu Chú suy nghĩ, đúng là anh đang quấy rầy chuyện tốt của cô.
Cầm điện thoại trong tay Chu Du một nửa là trống rỗng không nghe thấy bên kia nói cái gì, vô lực kháng cự tùy ý cậu nhỏ Đường ở trên người cô công thành chiếm đất. Cả người cô đều thoải mái đến đầu ngón chân cũng cong lên, tràn đầy cảm giác kích thích làm cô thật muốn nấc thành tiếng, nhưng lại sợ bị Chu Chú ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy, cô chỉ có thể dùng sức cắn chính tay mình.
"Có vẻ chị đang vội, tôi cúp máy trước đây, lát nữa gửi tin nhắn cho cô."
Chu Chú rất là thức thời cúp điện thoại, bên này đầu điện thoại, Chu Du không nhịn được nữa rên rỉ ra tiếng.
Lại thêm vài cái động tác nữa, Chu Du chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân đều căng đến gắt gao, lại giống như không cứng được, ở thế tấn công của cậu nhỏ Đường, quân lính tan rã.
"Điện thoại của ai?" Cậu nhỏ Đường thay đổi động tác, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên trán Chu Du.
"Chu Chú."
"Làm sao lại cúp máy rồi?" Sức chịu đựng của nam nhân này quả là tốt, Chu Du vừa cảm thấy thỏa mãn lại cảm thấy có lỗi, bản thân thật sa đọa, lại có thể kéo một người tốt như vậy cùng xuống nước.
Thâm tình nhìn chằm chằm cậu nhỏ Đường thật đẹp mắt, Chu Du thở dài thật sâu.
"Em nhất định sẽ xuống Địa ngục ."
Chính là, nếu như là vì anh, cô cam nguyện.
Cậu nhỏ Đường sửng sốt một lát, trong ánh mắt sâu thẳm che giấu một ít cảm xúc, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy.
"Không có việc gì, tôi xuống cùng em."
Mười ngón tay đan chặt, giờ phút này, Chu Du thật hy vọng là vĩnh viễn.
Không có hiện thực, không có thế tục, không có tương lai cùng về sau.
"Sao anh lại cúp điện thoại rồi hả?"
Đường Kiều ngồi ở trên sofa giận giữ trừng mắt nhìn Chu Chú, trách cứ anh, nếu không phải là bởi vì hiện tại cô không có khí lực, cô nhất định sẽ đánh anh! Cô muốn Chu Du, muốn Chu Du!
"Cô ấy đang bận, anh sẽ nhắn tin cho cô ấy, đợi đến lúc cô ấy rảnh, cô ấy sẽ gọi lại sau."
Phá hoại việc tốt của người khác, là phải xuống Địa ngục . Chu Chú trấn an tính ở trên khóe miệng Đường Kiều in xuống một cái hôn, có chút oán trách Chu Du kia, ban ngày ban mặt làm chuyện gì. Xem đi, lão bà đại nhân nhà anh oán trách anh rồi.
Ngón tay Chu Chú trên điện thoại di động không ngừng chuyển động, nhanh chón gửi đi một tin nhắn, nhưng mà cũng không tính là ngắn.
"Có ba chuyện muốn nói với chị, thứ nhất, Đường Kiều mang thai rồi. Thứ hai, cô ấy muốn chị ở cùng với cô ấy. Thứ ba, giờ này phút này, người đàn ông trên giường chị là ai?"
Chu Du với Đường Kiều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng cô cùng Đường Kiều hoàn toàn bất đồng, Chu Du từ trước đến nay đều là người bình tĩnh tự nhiên, so với Đường Kiều tính tình dễ dàng xù lông, thì cô có vẻ trầm ổn hơnrất nhiều.
Hồi nhỏ cô và Đường Kiều cùng đi bắt nạt người khác, Đường Kiều sau khi bắt nạt người khác phản ứng đầu tiên đó là hốt ha hốt hoảng chạy trốn, mà Chu Du chỉ đứng phi thường lạnh nhạt, biểu cảm cùng với hành động của cô đều như nói cho người khác biết, người sai tuyệt đối không phải là cô.
Bọn họ đúng là chị em, Chu Du cùng anh giống nhau, từ trước đến nay đều biết bản thân muốn cái gì.
Nhưng Chu Chú lo lắng, điều cô muốn, có phải là thứ thích hợp với cô không.
Chu Du đang ở trên giường xem tin nhắn trên di động, cô không có kinh ngạc, chỉ là có chút cảm xúc không nói rõ.
"Thứ nhất, chúc mừng. Thứ hai, tôi sẽ đến thăm cô ấy, nhưng chờ hai ngày. Thứ ba, như cậu suy nghĩ, "
Chu Du nhắn tin rất đơn giản, lại thể hiện toàn bộ ý tứ.
"Đường Kiều mang thai rồi."
Để điện thoại di động xuống. Chu Du nói với cậu nhỏ Đường nằm bên cạnh cô.
"Thật vậy sao?"
Cậu nhỏ Đường thật là cao hứng, mặt mày nháy mắt đều phát sáng lên.
"Anh rât vui vẻ sao?"
"Đương nhiên."
Đường Kiều có đứa nhỏ, tự nhiên là một chuyện rất đáng vui vẻ.
"Anh thích trẻ con sao?"
Chu Du cọ xát bên người cậu nhỏ Đường, tuy rằng này hành động có chút ngấy, nhưng cô thập phần thích.
"Thích. Lần đầu tiên lúc nhìn thấy em, không phải em với Kiều Kiều vẫn là đứa trẻ sao? Thật sự là không dự đoán được. . . . . ."
Chỉ chớp mắt, Kiều Kiều đều đã phải làm mẹ, mà Chu Du. . . . . .
Đúng vậy a, anh khi đó khẳng định không ngờ rằng, cô sẽ bỏ thuốc anh, lại có thể kéo anh lên giường.
"Cậu, chúng ta cũng có một đứa trẻ được không?"
"Hâm mộ Đường Kiều rồi hả ?"
"Đúng, thật hâm mộ." Có thể có con với người mình yêu, này đại khái là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, cô muốn.
Cậu nhỏ Đường không có nói gì, lẳng lặng không biết suy nghĩ cái gì, cậu nhỏ Đường trầm mặc không khỏi làm Chu Du có chút sợ hãi.
"Cậu, em yêu anh, em muốn có một đứa trẻ."
Chu Du vội vàng nói lời thề của bản thân.
"Chu Du, vì sao em lại yêu anh?"
Cậu nhỏ Đường bỏ qua chuyện đứa nhỏ một bên, hỏi một vấn đề khác.
"Không phải là anh không tin tình yêu?"
"Cũng không phải không tin, em nói, có lẽ anh sẽ biết."
Nếu không tin, anh lại làm sao có thể mất một tấc vuông, với cô cùng nhau hoang đường.
"Anh nhất định không tin, từ lúc còn nhỏ em đã yêu anh rồi. Khi đó anh mặc quân trang, đẹp trai xuất hiện, sau đó lại anh tuấn biến mất, mỗi lần anh bế Đường Kiều giơ lên cao, em đều hâm mộ muốn chết, mỗi lần thấy anh đối với Đường Kiều cười sủng nịch, trong lòng em luôn không ngừng có âm thanh nói cho bản thân, xong đời, Chu Du ngươi xong đời rồi."
Chui vao trong lòng cậu nhỏ Đường, Chu Du tiếp tục nói: "Khi đó em cảm thấy bản thân nhất định là rất biến thái, em còn nhỏ như vậy, Đường Kiều viết thư tình cho nam sinh đều có vài chỗ lỗi chính tả, em lại yêu anh sâu đậm, nhất địnhaanh không biết cái loại cảm giác này, khi đó em ghê tởm bản thân, lại ở đây yên lặng không thể tự kềm chế tình cảm của mình. Em cười nhạo Chu Chú, nói cậu ta trốn không thoát Đường Kiều, em làm sao có thể thỏa mãn được chứ, nếu em có thể quên anh một chút, em cũng sẽ không can đảm làm ra như vậy chuyện."
Thượng Đế, chính cô cũng không dám tin tưởng.
Cô lại có thể đi tìm bạn bè xin cái loại thuốc này, anh ta nói con trai thường dùng loại thuôc này, hoặc là cho người ta uống, cô tưởng đại khái cũng không có hại gì cả, chỉ một lần, cô chỉ điên một lần, một lần là tốt rồi. (Thuốc ở đây chắc chắn là xuân dược rồi ^^)
Cô đã chuẩn bị tốt để xuống Địa ngục.
Anh sẽ đến tìm cô, là điều cô không ngờ được.
Cho nên cô quấn quít lấy anh, không uống nước không ăn cơm không ra ngoài.
Cô rất sợ nếu buông anh ra, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
"Thật là không thể lý giải."
Cậu nhỏ Đường trầm ngâm.
Lần đầu tiên gặp khi Chu Du, cô còn chưa có như vậy, đều là đứa trẻ giống Đường Kiều, so với Đường Kiều chững chạc hơn rất nhiều, mỗi lần Đường Kiều ở trước mặt anh nói Chu Du như thế này như thế nọ, anh cũng chỉ lẳng lặng nghe, sau đó đợi đến khi Đường Kiều nói xong nhàn nhạt nói một câu, "Ồ, phải không?"
Khi đó anh cũng chỉ là cảm thấy, tiểu đồng bọn này của Đường Kiều, rất có ý tứ.
Can đảm cẩn trọng, đó là cảm nhận của anh với Chu Du khi đó, trên thực tế anh đối với cô lớn lên như thế nào cùng chưa bao giờ để ý.
Nhưng anh thật không ngờ, cô có thể lớn mật như vậy.
Đuổi tới quân doanh không nói, còn dám bỏ thuốc anh, cuối cùng. . . . . .
Cô đoán chắc cô là bạn của Đường Kiều, cho nên anh sẽ không dám làm gì cô sao? Trên thực tế anh đã đối với cô như thế nào rồi.
Ai, thật sự là dục lí còn loạn.
"Chúng ta có một đứa trẻ được không được?"
Cô yêu anh như vậy, hiện tại chính là muốn một có một đứa bé với anh, vì sao không đáp ứng cô?
"Việc này nói sau đi."
Cậu nhỏ Đường tựa hồ cũng không muốn thảo luận đề tài này.
Chu Du cảm thấy thật ảm đạm, nhưng cũng không có nói cái gì nữa, chính là lẳng lặng dựa vào ngực cậu nhỏ Đường.
"Cậu, hiện tại, anh tin tưởng tình yêu của em sao?"
"Tin tưởng."
Nhưng anh lại không biết mình có để đáp trả lại tình yêu cũng nồng nhiệt như vậy không.
Khi Chu Du đến nhà Chu Chú đã là chuyện hai ngày sau, cô với cậu nhỏ Đường cùng nhau đến.
Đến nhà Chu Chú, Chu Chú ra mở cửa cho bọn họ, mà Đường Kiều giống như đại gia dường như nửa nằm ở trên sofa, chân gác thật cao, vừa xem tivi, vừa ăn hoa quả.
Nhìn thấy cậu nhỏ Đường cùng Chu Du, Đường Kiều đầu tiên là sửng sốt một chút, có chút kỳ quái, bọn họ làm sao có thể cùng nhau đến.
"Cậu, làm sao người lại cùng Chu Du đến?"
Đến cùng là mặt mũi cậu nhỏ Đường lớn, Đường Kiều thu hồi chân, đứng dậy, bất quá, quá táo trên tay vẫn không bỏ xuống, cầm ở trong tay cắn.
Buổi sáng ăn cơm toàn bộ phun hết, lúc này cô thật vất vả mới có khẩu vị ăn chút hoa quả.
"Vừa gặp ở dưới lầu, nên cùng nhau đến."
Cậu nhỏ Đường nói xong lời này, Chu Chú có chút không thể hiểu được nhìn anh một cái, mà Chu Du lại cúi đầu, thần sắc ảm đạm.
"Ngồi, mau đến đây ngồi xuống đi."
Đường Kiều một tay cầm quả táo, một tay kéo cậu nhỏ Đường ấn đến trên ghế sofa, sau đó lại lôi kéo Chu Du ngồi trên ghế sofa, mình lại ngồi xuống giữa hai người, tiếp tục ăn táo, bàn tay rảnh rỗi còn lại ôm chặt cánh tay cậu nhỏ Đường.
"Này, vợ, anh ngồi đâu?"
Không khí thật sự là có chút quỷ dị, nhất là Chu Du khuôn mặt đã cứng lại, Chu Chú dưới đáy lòng thở dài một hơi, thật sự là không hiểu nổi những người này trong hồ lô đến cùng muốn làm cái gì.
Anh yêu Đường Kiều, cho tới bây giờ anh cũng sẽ không sợ người khác biết, anh thậm chí là muốn toàn bộ thế giới mọi người đều biết là anh yêu cô.
Nhưng hai người kia đến cùng là suy nghĩ cái gì?
"Tự anh không biết đi tìm chỗ nào ngồi xuống sao, đây là nhà của anh mà?"
Đường Kiều tức giận quát Chu Chú một câu, người nào đó đành phải sờ sờ cái mũi ngồi xuống bên cạnh Chu Du bên kia sofa, ánh mắt lại nhìn Đường Kiều ôm cái cánh tay kia.
Đúng, anh rất muốn chặt cánh tay kia xuống.
"Cậu, người nghỉ phép cũng không đến thăm con, rất quá đáng rồi."
"Không phải cậu đã đến rồi sao?"
Cậu nhỏ Đường đều rất ôn hòa, rút tờ khăn giấy, lau cằm cho Đường Kiều.
Chu Chú ở trong lòng thầm mắng một câu: ngụy quân tử đúng là ngụy quân tử mà.
"Anh đi mua đồ ăn."
Anh nhìn không được nữa, tuy rằng biết đó là cậu, nhưng mà anh rất muốn đánh, đó là vợ cảu anh, cằm của vợ chỉ anh mới được lau, oa hu.
"Chị đi cùng với cậu."
Cậu cháu đồng thời quay đầu nhìn chị em Chu gia liếc mắt một cái, hai người đối với chuyện chị em Chu Chú cùng đi mua đồ ăn này, không có ý kiến gì.
Chu Chú ở trong lòng rú dài một tiếng, cực kỳ không cam tâm cầm bóp tiền ra cửa.
Chu Du im lặng theo ở phía sau.
Đợi đến khi Chu Chú vừa ra khỏi cửa, Đường Kiều lập tức cáo trạng.
"Cậu, Chu Chú người này thật đáng ghét, cậu giúp con đánh anh ấy!"
Hừ, đừng tưởng rằng cô đánh không lại anh, cô sẽ tìm người khác đến đánh anh.
Chu Chú vừa đi ra ngoài đóng cửa lại, nghe thấy thế chỉ hận không thể xông về. Đối với cánh cửa khép chặt nhe răng nhếch miệng, ngẫm lại vẫn là thôi.
Tâm tình Đường Kiều buồn bực hai ngày, lúc này cuối cùng tìm được người để nói, còn không cho cô mạnh mẽ nói ra sao?
"Sao cậu ta lại đáng ghét chứ?"
"Con cũng chưa muốn mang thai."
"Nhưng mà hai đứa đã làm cái chuyện làm cho con có thể mang thai rồi."
Lúc cậu nhỏ Đường nói câu này, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Đường Kiều nghe xong khuôn mặt lại giống như ăn. . . .
"Cậu. . . . . ."
"Được rồi, ý của cậu là, nếu không muốn, làm sao lại có con rồi."
"Không biết, rõ ràng là con đã dùng biện pháp, khẳng định là người ta bán thuốc giả cho con, không được, con phải đi tố cáo!"
Đường Kiều hung tợn nói, tuy rằng cô vui vẻ chấp nhận đứa nhỏ này, cũng mặc kệ nói như thế nào, trong lòng cô vẫn là không thoải mái, đương nhiên, không phải là với đứa nhỏ này.
Cậu nhỏ Đường nhịn cười.
"Biện pháp này nọ, cũng không phải trăm phần trăm."
Quả táo trên tay Đường Kiều bị cô cắn chỉ còn cái lõi, cậu nhỏ Đường lấy ra ném vào thùng rác, lại rút tờ khăn giấy lau tay cho cô.
"Con đều đã đánh Chu Chú, cậu thế nào lại có thể không biết xấu hổ mà đánh cậu ta nữa."
Nhìn động tác xoa vai vừa rồi của Chu Chú, anh chỉ biết này đứa nhỏ cũng không tốt lắm. Tuy rằng chuyện mang thai này, khắp nơi lộ ra khả nghi.
"Hừ, anh ấy da dày."
Bác sĩ đã nói cấm chuyện phòng the, đêm qua anh lại có thể lôi kéo tay cô làm cho anh, thật không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
"Được rồi, đừng cau mày, phải thông suốt phóng khoáng làm mẹ mới được, như vậy sinh ra đứa trẻ mới có thể xinh đẹp."
Nhéo nhéo cái mũi Đường Kiều, ở trong mắt cậu nhỏ Đường, Đường Kiều tựa hồ vẫn là đứa nhỏ trước kia chưa hề lớn lên, luôn làm cho người ta không thể không nề hà vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đứa nhỏ con sinh ra mới không xấu."
Đường Kiều đối bề ngoài của bản thân tựa hồ rất có tin tưởng, cậu nhỏ Đường nhịn không được muốn đả kích cô.
"Nếu đứa nhỏ giống Chu Chú, đại khái sẽ rất xinh đẹp."
Chu Du cùng Chu Chú kỳ thực rất giống nhau, chẳng qua Chu Du có chút diễm lệ, nếu đứa nhỏ thật sự giống Chu Chú, đại khái cùng Chu Du cũng không khác là mấy.
"Cậu, người có ý gì vậy?"
Đường Kiều nghiêm mặt hỏi, cô hoài nghi anh không phải là cậu của cô cậu mà là cậu của Chu Chú rồi.
"Cậu chọc con thôi, nếu giống Kiều Kiều nhà chúng ta, vậy nhất định là rất hấp dẫn rồi."
Đường Kiều có thế này mới vui vẻ ra mặt, đây còn kém không nhiều lắm.
"Tiểu kỳ quái, gọi điện thoại báo cho ông bà ngoại chưa?"
"Chu Chú đã nói rồi."
Haizz, chính xác, đứa nhỏ Chu Chú này còn có chút giống con cháu hơn, về phần anh trai nhà mình, thật sự là không thể trông cậy vào.
"Vậy có gọi cho ba mẹ con hay không?"
Đường Kiều xoay vặn, vốn là bộ dáng kỳ quái, giờ càng kỳ quái rồi.
"Không có."
"Chu Chú cũng không gọi?"
Anh muốn gọi đến, bất quá. . . . . .
"Con không muốn anh ấy gọi."
"Vì sao không muốn gọi, còn tức giận chuyện lần trước?"
"Cũng không có, chính là không biết nên nói như thế nào, có chút là lạ."
Cô kỳ thực từ đầu cũng không tức giận, trừ bỏ lúc đó có cảm giác gì đó, sau này ngẫm lại, cô cảm thấy người sai là mình.
Chính là sau khi cảm thấy mình sai, cái này có quan hệ, giống như càng kỳ quái, cô có chút không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Cậu nhỏ gọi?"
Kỳ thực lời này của cậu nhỏ Đường chẳng phải muốn thuyết phục Đường Kiều đồng ý, bởi vì anh đã lấy điện thoại gọi rồi.
Nhận điện thoại là mẹ Đường Kiều, "Là, A Hải."
"Chị, là em."
"Làm sao vậy?"
Âm thanh của mẹ Đường có vẻ không tốt lắm.
"Muốn nói cho chị một chuyệ."
Đường Kiều cúi đầu vụng trộm muốn chuồn êm khỏi sofa, lại bị cậu nhỏ Đường bắt được.
Cậu nhỏ Đường vừa mới chuẩn bị nói chuyện Đường Kiều mang thai, mẹ Đường bên kia đã ngắt lời anh.
"Em đợi một chút, Uyển Uyển gọi điện thoại đến, chị cúp máy trước, lát nữa sẽ gọi lại sau."
Mẹ Đường còn không kịp chờ phản ứng của cậu nhỏ Đường ở bên này, đã cúp máy.
Đường Kiều thở phào một hơi, đã không còn cảm giác mất mác, dù sao, cô cũng quen rồi.
Cậu nhỏ Đường nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một trận kinh ngạc, lại nhìn Đường Kiều, có chút áy náy cùng đau lòng.
"Thực xin lỗi, là nhỏ cậu không tốt."
Có lẽ Đường Kiều cùng Chu Chú đúng.
Đường Kiều cúi người, ôm lấy eo cậu nhỏ Đường.
"Không, cậu nhỏ tốt lắm, cậu cả cũng tốt lắm, bà ngoại ông ngoại cũng tốt lắm, Kiều Kiều thật hạnh phúc."
Có người từng nói qua, hạnh phúc chẳng phải ngươi có bao nhiêu, mà là ngươi thoả mãn ngươi có bao nhiêu.
Cuộc đời đi đến tận đây, cô đã thật thỏa mãn, cho nên, cô không có gì cảm thấy bất hạnh. Cậu nhỏ không cần thiết phải nhận lỗi với cô.
"Cậu, ngươi không cần kết hôn được không?"
Đường Kiều đột ngột nói lời này, làm tâm tư cậu nhỏ Đường không khỏi trầm xuống, có chút hoài nghi, không phải đã nhìn ra cái gì chứ, bất quá ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì.
"Vì sao không muốn cậu nhỏ kết hôn?"
"Như vậy Kiều Kiều có thể vĩnh viễn ỷ lại cậu nhỏ rồi."
"Nếu cậu nhỏ kết hôn, cũng có thể cho con ỷ lại a."
"Không, không cần, cậu nhỏ không thể kết hôn."
Cậu nhỏ Đường trong lòng thở dài một tiếng."Nhưng mà, nếu cậu nhỏ yêu người khác thì sao?"
"Không, không được, cậu nhỏ không thể yêu người khác, cậu nhỏ chỉ có thể là của Kiều Kiều."
"Kiều Kiều không phải là có Chu Chú rồi sao? Chu Chú lại yêu con như vậy."
"Không, cái này không giống nhau, cậu nhỏ không thể yêu người khác, không thể kết hôn, không thể là của người khác, không thể."
Nói qua nói lại, Đường Kiều không khỏi có chút kích động, đứng thẳng lên, nước mắt không biết chảy ra khi nào, Đường Kiều lấy tay quệt loạn lên, miệng vẫn nhỏ giọng lải nhải, cái gì không, không thể lời nói linh tinh.
"Được được được, Kiều Kiều, con bình tĩnh đi, cậu đáp ứng con, đáp ứng con, không yêu người khác, không kết hôn."
"Thật vậy không?"
"Đương nhiên là thật rồi, đã khi nào cậu nhỏ lừa gạt con chưa."
Kéo tay Đường Kiều đang vung lung tung xuống, cậu nhỏ Đường bất đắc dĩ rút hai tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
"Cậu, người đã đồng ý với con, không thể đổi ý, nói được làm được."
Cậu nhỏ Đường mí mắt hơi cụp xuống, nhìn không ra cảm xúc được che giấu trong đó.
"Được, nói được thì làm được."
Đường Kiều có được cam đoan, trong lòng yên tâm rất nhiều, rốt cục không làm ầm ĩ nữa dựa vào cậu nhỏ Đường ngoan ngoãn xem tivi, đại khái thật sự là phụ nữ có thai dở chứng đi, tính tình cổ quái còn tham ngủ, sau một lúc, Đường Kiều lại tự động nằm xuống, gối đầu lên chân cậu nhỏ Đường, cũng không quản người ta có muốn hay không, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cậu nhỏ Đường lắc đầu, duỗi thẳng tay, đắp một cái chăn mỏng ở trên người Đường Kiều, lại bật âm thanh TV nhỏ lại.
Bộ dạng của cô thế này mà làm mẹ, thì làm sao bây giờ. Haizz.
Xoa xoa mi tâm, cậu nhỏ Đường cảm thấy sự tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp, đây chẳng phải phong cách của anh, nhưng anh lại đặt mình trong đó, tựa hồ trốn không thoát.
"Chu Du, chị cũng người đó như thế nào rồi?"
Vừa ra khỏi cửa, Chu Chú liền dừng bước lại, đợi đến khi Chu Du cùng anh sóng vai đồng hành.
"Cái gì như thế nào?"
"Chị biết tôi muốn nói cái gì, đừng giả ngu."
"Tôi có cái gì mà giả bộ với cậu. Bản thân tôi còn không biết nữa." Chu Du nhìn trời, trước mắt một mảnh u ám, phản ứng vừa rồi của cậu nhỏ Đường làm cho cô có chút bi thương, nhưng cô có thể làm gì chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]