Đường Kiều bị làm lụng vất vả cả đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bị người nào đó kéo từ trong ổ chăn ra, nói ra cho oai: phu xướng phụ tùy.
"Anh đi ca hát sao em phải theo."
Đi làm gì chứ.
"Không muốn báo thù nữa rồi hả ?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
"Muốn, chờ em!"
Đường Kiều lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng xông vào toilet, không đến mười phút đã đi ra, hết thảy đều OK, còn trang điểm nhẹ.
Tục ngữ nói, người phụ nữ đẹp vì người họ yêu thương.
Nhưng Đường Kiều muốn nói đúng lắm, cô trang điểm cùng Chu Chú một chút quan hệ cũng không có, cô chính là muốn trước mặt kẻ địch xinh đẹp một chút.
Đường Kiều lấy một bộ báo thù giả vờ tư thái đi theo Chu Chú đến công ty, thấy đồng chí Ngô Hiểu cười nhạt một tiếng.
Ngô Hiểu lập tức run lên bần bật, "Tổng giám đốc Chu, Chu phu nhân buổi sáng tốt lành."
"Sáng sớm, Tiểu Ngô, tôi lại muốn ăn bánh bao chiên uống sữa trà rồi."
Tôi gọi Ngô Hiểu. . . . . .
Bất quá, chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là, bà chủ đại nhân lại đến đây ép buộc cô rồi.
"Được tôi sẽ đi mua cho ngài."
Phản kháng là không cần dùng đến, đồng chí Ngô Hiểu có thể nhận rõ sự thật trước mắt.
"Đợi chút."
Cười, cô tiếp tục cười, cô là bà ngoại sói độc ác.
"Chu phu nhân, cô còn có cái gì dặn dò nữa?"
"Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yen-lang-bi-an-di/2235870/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.