Chương trước
Chương sau
Buổi tối lâu như vậy, ép buộc qua lại, chính xác là một chuyện vô cùng hao phí tinh thần.

Nhưng năm đó khi Eve dụ dỗ Adam ăn vụng trái cấm, cũng không đoán được kết quả sao? Còn không phải là ăn tại chỗ sao, cho nên nói, đây ** mới là tiên phong cho nhân loại.

Đợi đến sau khi tất cả gió êm sóng lặng, Chu Chú ôm Đường Kiều đã không thể động đậy, đặt cô ở trên chiếc giường mềm mại, ngồi quỳ ở bên giường nhìn khuôn mặt cô ửng hồng còn cố lui lại, nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng của cô.

Đường Kiều hừ một tiếng, "Khát."

Haizz, quả nhiên là ép buộc người.

"Ngoan, anh đi rót nước cho em, đợi một lát."

"Nhanh chút."

Tuy rằng cô đã mệt đến không dậy nổi phim ma xem tối nay một chút cũng không nhớ gì, nhưng mà, nếu động tác của anh quá chậm, đảm bảo cô cũng đã đang ngủ.

"Rất nhanh."

Vỗ vỗ đầu Đường Kiều, Chu Chú đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu.

Trong phòng khách một mảnh tối tăm, để lộ bầu trời ngoài cửa sổ, cũng không khó coi, trên sofa còn một người đang ngồi.

Chu Chú bật đèn lên, bởi vì đột nhiên có ánh sáng khác, người ngồi ở trên sofa đem tay che mặt lại, nháy mắt mấy cái, đợi thích ứng với ánh sáng sau mới bỏ tay xuống.

"Làm sao vậy?"

"Xuống dưới rót ly nước, làm sao còn chưa ngủ?"

Chu Chú đổ cốc nước đi, đi đến bình nước ấm trên bếp, Trần Ương nhìn động tác của anh, không nói gì.

"Không ngủ được?"

Chu Chú xoay người đối mặt với Trần Ương, uống một hơi cạn sạch nước trong chén, bất tri bất giác nhớ tới, người muốn uống nước hình như là Đường Kiều.

"Đúng vậy, không ngủ được, vừa nhắm mắt, cả đầu đều là hình ảnh người kia, phảng phất thấy cô ấy ở bên trong chịu khổ, thấy cô ở bên trong bị khi dễ. . . . . "

Có phải anh không ngủ được không, không nhắm mắt, không nhìn thấy hình ảnh này đó, liền thể hiện, cô còn rất tốt?

Cho nên, anh không dám ngủ, không dám nhắm mắt lại.

Chu Chú trầm mặc một hồi, anh không phải là người thích nghe chuyện xưa, huống hồ vẫn là chuyện xưa của một người không có quan hệ. Mỗi người đều có con đường bản thân phải đi, trên đường gặp một vài người, phát sinh một vài chuyện xưa, hồng trần nghiệp chướng 3000, bất quá bọn họ đều là tới trả nợ, khi nào thì còn xong, khi nào thì xong việc.

"Tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp giúp cho hai người gặp mặt."

Nhưng, lúc này, Chu Chú cũng sai lầm rồi, người kia chẳng phải giúp gặp mặt là có thể giúp được ngay sao, đây là nói sau.

"Cảm ơn."

Lời nói của Chu Chú cũng không có làm Trần Ương tốt lên rất nhiều, trong bóng đêm, thật làm người ta tuyệt vọng, anh muốn gạt đi một ít, nhưng mà lại xuất hiện càng nhiều làm người ta càng thêm tuyệt vọng.

Anh bất lực, đấu cùng bọn họ, anh quả thực vô năng không làm được. Một chuyện này một chuyện khác, giống như một bộ phim nhiều tập, không, bọn họ là đào cho cô ấy rất nhiều cái hố, dẫn cô nhảy vào trong, buộc cô nhảy vào trong.

"Nghỉ ngơi sớm một chút."

Chu Chú gật gật đầu, lại tiếp rót tiếp một cốc nước, sau đó đi lên lầu.

So sánh với Trần Ương, dù sao trong mắt anh, chuyện của Đường Kiều mới là chuyện quan trọng nhất, chẳng sợ cô chính là muốn uống chén nước.

Lúc Chu Chú trở về phòng, quả nhiên Đường Kiều đã ngủ, nhưng mà Chu Chú biết, hiện tại không gọi cô đứng lên uống nước, ngủ được một lát, cô cũng sẽ không chịu được mà phải dậy uống.

Đặt tạm cốc nước lên bàn trên đầu giường, Chu Chú dè dặt cẩn trọng ôm lấy nửa người Đường Kiều.

"Kiều Kiều, uống nước thôi."

Đường Kiều cũng rất quen thuộc, Chu Chú chỉ kêu một tiếng, cô liền mở mắt ra, đại khái là rất khát, Đường Kiều lần này hoàn toàn không có làm ầm ĩ ngoan ngoãn để Chu Chú đưa nước đến uống một hơi, một cốc nước cô cũng uống hết phân nửa

Sau khi uống xonng, Đường Kiều tựa đầu ngửa cổ ra sau, nhăn mặt nói: "Không uống nữa."

Chu Chú cũng không ép cô uống nữa, đặt cốc lại trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu Đường Kiều đặt lên gối.

"Ngủ đi."

Chu Chú tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Đường Kiều. Thời gian thật là quá muộn, chỉ chốc lát Chu Chú cũng ôm Đường Kiều ngủ thật say.

Ngày tiếp theo, sắc trời đã sáng, Chu Chú mở mắt ra, nhìn nhìn Đường Kiều trong lòng, lại nhìn nhìn thời gian, không còn sớm, nhưng cũng không có ý muốn rời giường, xét thấy đêm qua ép buộc quá muộn, cho nên hôm nay, để cho tất cả mọi người ngủ nướng một giấc đi.

Đợi đến khi Chu Chú lại mở mắt ra, đã là qua giữa trưa rồi, mà anh, vẫn là bị Đường Kiều làm cho tỉnh.

Vừa mở mắt đã thấy trên mặt Đường Kiều tràn đầy ý cười, loại cảm giác này quả thực là không tệ.

Chu Chú nhìn Đường Kiều cười giống như mèo trộm thịt, "Em ở trên đầu anh làm cái gì?"

Sáng sớm da đầu run lên, tuyệt đối không phải là quỷ nhập vào người, mà là tên Đường Kiều kia, lại lên mặt rồi.

"Cột cho anh bím tóc nhỏ, cái này gọi là kiểu đầu thuốc nổ."

Đường Kiều tâm tình tốt lắm cười to, nâng mặt Chu Chú lên, chà xát khuôn mặt làm cho người ta đố kỵ này.

"Chu Chú, anh thật sự là đại mỹ nhân."

Chu Chú đầy vạch đen, nhưng mà làm anh càng thêm hắc tuyến còn ở phía sau nữa.

"Đến, cười cho đại gia xem một cái nào?"

Vì thế, mặt Chu Chú càng thêm đen.

Nhìn Chu Chú mặt ngày càng đen, người nào đó nhanh chóng chuyển biến tốt, "Nếu không, đại gia ta cười một cái cho xem?"

Nói xong quay về phía Chu Chú cố cười một cách ngốc nghếch.

Chu Chú buồn bực kéo tay cô từ trên mặt anh xuống, "Tâm tình tốt lắm?"

Đường Kiều cười cười, ánh mắt sáng lấp lánh, "Cũng không tệ."

Anh thế nào tâm tình tuyệt không tốt?

Đứng dậy, Chu Chú đi vào toilet, chuẩn bị rửa mặt. Đợi đến khi nhìn thấy mình trong gương, mài nghiến răng, cảm thấy sáng sớm bản thân mình còn có loại xúc động muốn ăn thịt tươi.

"Như thế nào, rất đẹp đi?"

Trong gương ngoại trừ cái đầu, Chu Chú hận không thể đi qua bóp chết cô.

Nhịn xuống xúc động, cúi đầu tháo dây thun xuống, lấy tay vò vò.

Ách, tóc thật nghịch ngợm, vẫn là ném lên trên. Gân xanh củaChu Chú ẩn ẩn hiện ra, này mới sáng sớm, thật thương thân.

"Hắc hắc, em giúp anh em giúp anh."

Người nào đốt lửa thì người đó phải dập lửa, Đường Kiều kiễng chân cầm lấy lược giúp Chu Chú chải đầu.

Nhưng mà. . . . . .

Tóc Chu Chú thật sự là nghịch ngợm! Một chút ý tứ dễ chịu đều không có. Đường Kiều vụng trộm chăm chú nhìn sắc mặt Chu Chú, được rồi, thật dọa người.

"Em gội đầu giúp anh!"

Sắc mặt Chu Chú mới hòa hoãn một chút, đánh răng rửa mặt xong, an vị chờ Đường Kiều giúp anh gội đầu.

Haizz, Đường Kiều thở dài một tiếng, đến cùng là ai ép buộc ai vậy.

Tuy rằng Đường Kiều tùy tiện, nhưng so với Chu Chú, dù sao vẫn là nữ nhân, cho nên nhận làm chuyện như vậy, cảm giác cũng không tệ, ít nhất Chu Chú cảm thấy rất tốt.

Đợi đến khi người nào gội đầu xong cho anh, "Kiều Kiều, về sau em đều giúp anh gội đầu đi."

Dựa vào, , , cái gì?

"Em không cần."

"Anh muốn ."

"Không cần."

"Muốn "

"Nói không cần."

"Anh có thể bảo cậu nhỏ đến đây ở vài ngày nha." Đương nhiên, chính là nói mà thôi.

"Này. . . . . . Đây có phải là uy hiếo."

Cô hối hận, thật sự hối hận, cô không nên chơi đùa anh, cô làm gì mà lại nghịch ngợm như vậy chứ? Đường Kiều thực hận không thể chặt bàn tay kia của mình đi, mình lại chọc vào chuyện gì rồi chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.