Chương trước
Chương sau
Lần này như vậy, hình tượng của Chu Du ở trong cảm nhận Đường Kiều bị tan vỡ hoàn toàn, vốn dĩ xếp hạng trong lòng cô cao hơn Chu Chú, bây giờ rớt xuống thê thảm.

Chu Chú ở trong nhà nghỉ ngơi ba ngày liền, mấy ngày hễ nhắc đến rượu vẫn còn buồn nôn, trong lúc này Đường Kiều đối với Chu Du nghiến răng nghiến lợi vô số lần, Chu Chú sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng mà đối với chuyện bị trút rượu cũng không nói thêm gì nữa.

Đứa nhỏ này bị đã như thế, có thể đổi được Đường Kiều ở "bên người" chiếu cố đến đau lòng như vậy, uống bị bệnh tính là cái gì, uống chết cũng đáng rồi.

Chính là lần này, Chu Chú thừa nhận, tình hữa nghị của Đường Kiều và Chu Du chính xác bị anh phá hủy từ đây, Đường Kiều không bao giờ hẹn gặp Chu Du nữa, ngay cả Chu Du ân cần gọi điện hỏi thăm cũng không bắt máy.

Đường Kiều rất ít khi cùng người thân cận nói nặng lời, giận giữ lại càng ít, tuy rằng cô thường xù lông vung tay múa chân với Chu Chú.

Hiển nhiên lần này Chu Du thật sự chọc cô, không quan tâm cô và Chu Chú đắc tội như thế nào với cô ấy, nhưng cô ấy lấy phương thức này trả thù, quả thật có chút quá mức, cho nên sau khi rống Chu Du, Đường Kiều vẫn cảm thấy vô cùng tức giận. Tức giận của Đường Kiều làm Chu Chú thành công bị "kiếm chuyện", luôn duy trì thật lâu.

Mỗi khi Chu Du bên kia gọi điện làm hòa, chỉ cần nhìn thấy Đường Kiều vừa có dấu hiệu mềm hoá, Chu Chú sẽ lập tức giả bộ "ốm yếu".

"Kiều Kiều, em có thể giúp anh xoa bóp đầu không, anh cảm thấy rất đau đầu."

Chu Du ở đầu kia điện thoại: . . . . . .

"Kiều Kiều, em có thể đỡ anh đi toilet không, anh vẫn cảm thấy buồn nôn."

Chu Du tiếp tục ở đầu kia điện thoại: . . . . . .

Vì Chu Chú ở dưới phá đám, Đường Kiều tức giận Chu Du chỉ có tăng không giảm. Hai người hai mươi năm hữu nghị, vì Chu Chú này kiếm chuyện không hề áy náy, gặp phải khó khăn.

Chu Chú kỳ thực trong lòng thích trở mặt, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, còn sắm vai dáng vẻ một người hiền lành.

"Kiều Kiều, anh cũng chưa hết bệnh."

Đường Kiều chỉ hừ một tiếng, tỏ vẻ bản thân còn vì vậy mà tức giận.

Vì thế, Chu Chú thừa dịp lúc Đường Kiều xuống lầu mua đồ ăn, gọi điện thoại cho Chu Du thể hiện vẻ tiếc nuối, Đường Kiều vẫn đang tức giận.

Chẳng qua là đầu kia điện thoại sau khí nghe âm thanh "khoan khoái" của Chu Chú, không thể không hoài nghi, Chu Chú người này có phải cố ý.

"Cậu là cố ý đi?"

"Cố ý cái gì?"

Chu Chú cười khẽ ra tiếng, tâm tình thập phần sung sướng ở trên ban công lầu hai nhẹ nhàng tưới cây, sau đó kéo cái ghế dựa ngồi ở trên ban công hóng gió, tâm tình rất tốt.

"Kỳ thực bị người ta trút say cậu cũng vô cùng vui vẻ?"

"Làm sao có thể thế?"

"Vì sao giọng điệu của cậu làm tôi cảm thấy thể?"

Chu Chú vẫn cười, không có trả lời vấn đề này của Chu Du.

Chu Du vốn luôn cảm thấy áy náy trong lòng, bỗng nhiên như được dội nước lạnh tỉnh cả người hiểu hết mọi chuyện.

Cô có trực giác, cảm thấy mình cùng Đường Kiều đều bị tiểu tử Chu Chú này chơi, chiêu khổ nhục kế này, dùng quá độc ác, như thể một hòn đá ném hai con chim, cũng mệt cậu ta có thể nghĩ ra được.

"Cậu không sợ chính mình uống đến chết sao?"

Ngộ nhỡ không cẩn thận, chẳng phải là mất nhiều hơn được.

"Tôi từ trước đến nay đều có chừng mực."

Ở trên con đường cách mạng luôn phải trả giá một chút, bất quá, giá trị!

"Tôi hiểu, không ngờ từ đầu tới cuối, chị đây chính là vật hy sinh."

"Cũng không thể nói như vậy, chị cũng không hết giận sao?"

Đại gia được lời, sẽ không cần đi so đo nhiều chuyện như vậy rồi.

Vốn là, cô hết giận, đầu óc Đường Kiều không chút biến chuyển, vẫn là giận cô sao.

"Chu Chú, cậu khá lắm, thật làm được."

Đứa nhỏ xui xẻo này, hại Đường Kiều đau lòng, hại cô áy náy, còn thật là khó khăn cho cậu ta, khổ tâm như thế.

"Ha ha, khuyên chị trong khoảng thời gian ngắn vẫn là đừng tới quấy rầy chúng tôi, Đường Kiều gần đây mẫn cảm với hai chữ “Chu Du”, còn có, mẹ chị đã gọi ba cuộc điện thoại, thúc giục tôi nhanh giới thiệu nam nhân cho chị. Tôi thật khó xử, mặt khác lại không đành lòng nói không với các trưởng bối, một bên, lại sợ giới thiệu cho chị người không thích hợp, ngược lại đắc tội với chị."

"Cậu còn sợ đắc tội với tôi?! Kỳ thực đây là mục đích cuối cùng của cậu đi, muốn Đường Kiều cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu, Chu Chú, cậu lại đề phòng tôi?"

Chu Du từ trong kẽ răng nói ra một câu, khi nào thì Chu Chú trở nên giảo hoạt như vậy. Cô cùng Đường Kiều tình hữu nghị hai mươi năm, sẽ không thật sự bị mất trên tay Chu Chú chứ.

"Chị có biết tôi chờ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đợi đến ngày hôm nay, cho nên không thể không dè dặt cẩn thận, chị là chị của tôi, hẳn là nên đứng ở lập trường của tôi, thay tôi mưu cầu chút phúc lợi mới phải."

Mà không phải là cả ngày nghĩ thế nào phá hư bọn họ. Chớ trách anh xuống tay độc ác, ai bảo cô không thức thời như thế.

Chu Chú cùng Chu Du kết thúc điện thoại không hề vui vẻ, chuẩn xác mà nói là Chu Du không vui, mà Chu Chu tâm tình thập phần vui vẻ.

Đứng dậy, từ trên sân thượng nhìn xuống, Đường Kiều vừa vặn ở trong tiều khu đi tới, trong tay là hai cái gói to, có vẻ trong đó có đồ nóng.

Nhếch môi, Chu Chú mặt mày cười hớn hở, đáng tiếc hiện tại trong nhà chỉ có một mình anh, không có ai nhìn thấy.

Đã nhiều ngày bởi vì sự cố uống rượu, Chu Chú cũng chưa ăn được ăn được cái gì, mỗi ngày ăn sáng cùng cháo trắng, Đường Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, còn cố ý soạn một câu vè đùa anh.

"Ăn sáng không mặn, đủ để ngon miệng, dùng cái gì giải sầu, chỉ có cháo loãng."

Bước vào phòng khách lầu một, Chu Chú nhìn nhìn trong phòng khách bể cá để không, cảm thấy có phải nên nuôi một con gì không, ví dụ như rùa loài này không cần chăm sóc nhiều? Nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện vài năm trước, lại từ bỏ ý nghĩ này.

Lúc Đường Kiều học năm nhất, ở nhà cậu cả Đường một thời gian. Một ngày kia cậu cùng mọi người đều không có ở nhà, đến lúc cơm trưa, Đường Kiều gọi điện thoại gọi súp tiết vịt, đại khái là một người dùng cơm nhàm chán, muốn tìm người cùng cô ăn, không có người, ăn cái gì cũng xong, vì thế Đường Kiều liền nhắm vào con rùa Brazil cậu cả nuôi nhiều năm, đem gan vịt cô không ăn gắp ra, phóng tới trước mặt con rùa Brazil, sau đó bản thân lại khoan khoái ăn súp.

Chẳng qua là, lúc tối cậu cả Đưởng trở về, phát hiện con rùa không còn hô hấp, nguyên nhân là khối tiết vịt nhỏ mắc ở cổ họng của nó, nó. . . . . . bị nghẹn chết rồi.

Cậu cả Đường vô cùng đau đớn được một lúc, từ nay về sau, không bao giờ để cho cô chạm vào vật sống nhà họ nữa.

Không lâu, cửa liền truyền đến âm thanh mở khóa, Chu Chú tiến lên vài bước, ổn định ngồi trước sofa khuôn mặt vốn vô cùng vui vẻ liền thay đổi biểu cảm, một bộ thần sắc có bệnh tật.

Đóng kỹ cửa, Đường Kiều ở cửa thay giầy, "Chu Chú, em mua dưa hấu, muốn ăn luôn không?"

Chu Chú không lên tiếng, cau mày lắc lắc đầu.

Nghe vậy, Đường Kiều đành phải cất dưa hấu vào tủ lạnh, sau đó đem đồ ăn vào phòng bếp, rửa sạch tay, nhìn Chu Chú, vẫn là bộ dáng không có tinh thần, không khỏi có chút lo lắng.

"Vẫn khó chịu sao?"

Đường Kiều ngồi xuống sofa, ngồi ở bên cạnh Chu Chú, một bàn tay đưa lên trán Chu Chú.

Chu Chú kéo tay cô xuống, nắm trong tay, nỗ lực làm bộ như bình tĩnh. Trong lòng buồn cười, chị hai nhà anh, anh cũng không phải cảm mạo phát sốt.

"Tốt hơn nhiều, không có việc gì, em không cần lo lắng."

Chu Chú ngoài miệng tuy nói rằng không có việc gì, nhưng này rõ ràng thắt lưng cong xuống, cùng sắc mặt vẫn trắng bệch, rõ ràng là không có chuyện như vậy.

"Mặt anh sao vẫn lạnh như thế, lâu như vậy cũng không tốt lên, nếu không chúng ta đi bệnh viện đi."

Có thể không lạnh sao, anh vừa mới cầm đá ấn lên mặt, còn uống một bát nước đá lớn. Haizz, không bỏ được đứa nhỏ, anh cưới vợ dễ dàng lắm sao.

"Không cần, cũng đỡ hơn rồi, đại khái mấy ngày nay chưa ăn mấy thứ có chất béo, cho nên không có tinh thần như vậy."

"Hắc hắc, được rồi, buổi tối cho anh ăn thịt cá."

Trên mặt Đường Kiều toàn là đau lòng, nâng đầu Chu Chú, dùng lực cắn một ngụm, sau đó đứng dậy vào phòng bếp.

Chu Chú ở trong lòng mặc niệm một câu Amen, đi theo Đường Kiều tới cửa phòng bếp, sau đó nhìn bóng dáng Đường Kiều bận rộn.

Được chị hai cảm giác đau lòng, thật mẹ nó thích, vốn vừa mới còn bốc lên tới một chút gian ác, nhanh chóng bị dập tắt.

"Đúng rồi, vừa rồi bà ngoại gọi điện cho em, muốn chúng ta trở về một chuyến, với ba mẹ anh. . . . . . ba mẹ cùng nhau về."

Tuy rằng làm Chu phu nhân đã nhiều ngày, nhưng Đường Kiều xưng hô vẫn chưa thích ứng được, lại còn là trưởng bối, cảm thấy là lạ. Nhưng nhìn nhìn sắc mặt Chu Chú, không đành lòng làm anh thất vọng, cô đành phải lại đem lời vừa tới miệng sửa lại.

"Em nói như thế nào?"

Chu Chú cảm thấy, bà ngoại Đường muốn anh yên lặng ăn Đường Kiều ở ngay trên đường, sắm vai đích thị là đèn sáng, anh quả thực đều muốn cảm kích rơi nước mắt rồi.

"Em nói thân thể anh không thoải mái, sau này về."

Chu Chú hít vào một ngụm khí lạnh, “Thân thể anh không có việc gì, thật sự."

Nói xong còn vỗ vỗ ngực, nhưng có thể là sốt ruột quá, Chu Chú bị nghẹn nước miếng, vỗ xong lập tức liền ho lên. Đường Kiều nhanh chóng buông đồ ăn đang rửa trong tay, vẩy vẩy nước lau vào quần áo, sau đó đau lòng vỗ lưng Chu Chú.

"Còn nói không có việc gì, làm sao có thể không có việc gì."

Chu Chú ho khan vài tiếng sau khi "suy yếu" thì tự bản thân giải thích."Anh là sốt ruột, bị nghẹn thôi, không phải vỗ."

Cũng phải nói rõ ràng, giả bộ là một môn nghệ thuật, hiển nhiên anh đối với môn nghệ thuật này cũng không phải thật xuất sắc, tuy rằng "suy yếu" của anh thành công chiếm được đồng tình của chị hai, cũng thành công làm trong đầu chị hai trừ bỏ anh rốt cuộc chứa không nổi những vật khác, nhưng hình như anh giả bộ quá mức, gần nhất anh yêu nhất chuyện ngủ này, luôn luôn bị Đường Kiều lấy lý do anh "thân thể suy yếu" để cự tuyệt.

Anh lại không dám khỏe quá nhanh, sợ bị cô nhìn ra manh mối.

"Được được được, không phải vỗ. Ngỗ nhỡ em trở về, ông ngoại lại cao hứng, bắt anh uống rượu thì làm sao bây giờ?"

Một lần là đủ ép buộc cô rồi, hơn nữa thân thể của Chu Chú, quả thật không thể uống nữa.

"Cùng trưởng bối uống rượu vẫn là nên."

Tuy rằng anh cũng không muốn uống nữa, nhưng mà, quan hệ đến phúc lợi chung thân đại sự của anh, bất cứ giá nào uống một lần cũng giá trị.

"Không được, anh không thể uống nữa, chờ thêm một thời gian nữa rồi nói."

Chu Chú ở trong lòng kêu rên một tiếng, cuối cùng là biết cái gì là gậy ông đập lưng ông, một tảng đá đập vào, đau quá là đau.

"Vợ à, vẫn là về một chuyến đi, cùng lắm thì đến lúc đó, em đã nói thân thể anh không thoải mái, anh không uống rượu. Ông ngoại thương em như vậy, em nói ông khẳng định sẽ nghe."

Biện pháp này, nghe ra có vẻ cũng không tệ.

"Thật sự có thể đi?"

"Đi được, em nghĩ xem chúng ta lấy giấy kết hôn lâu như vậy, còn chưa có trở về thông báo cho ông bà ngoại một chút, như vậy cũng không được, em cũng không muốn ông bà ngoại nói em bất hiếu đi. Hơn nữa, lão nhân gia, không phải hi vọng thấy chúng ta hạnh phúc sao? Càng sớm trở về chính là càng sớm cho bọn họ an tâm, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, có thể về sớm thì vẫn nên về đi."

Với trình độ hiểu biết của anh với Đường Kiều, chỉ cần lời anh nói vượt qua một trăm ký tự, cô sẽ trực tiếp loại bỏ, trọng điểm là, chính là, lời anh nói quả thật đúng.

"Nhưng em đã từ chối rồi."

Đường Kiều làm bộ gian nan.

"Không có việc gì, em nấu cơm trước đi, anh đi gọi điện thoại hẹn ba mẹ, xem bọn họ khi nào thời gian tốt để chuẩn bị, sau đó điện thoại nói lại cho ông bà ngoại."

Chu Chú nói xong còn không chờ Đường Kiều phản ứng, liền nhanh chóng chạy vào phòng khách, tốc độ này, một chút cũng không giống người "suy yếu". Đường Kiều nhìn dáng người Chu Chú chạy đi như điên, có chút buồn bực, giống như là có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thấy không đúng chỗ nào.

Thôi, mặc kệ chỗ nào không đúng, giải quyết bữa tối trước rồi nói sau.

Buổi tối, Chu Chú nhìn thấy rốt cục ở trên bàn cơm có đồ ăn mặn, nháy mắt cảm thấy đại bổ, đối với thịt cá trên bàn chính là gió cuốn mây bay. Đại khái là cấm miệng lâu lắm, hôm nay thức ăn trên bàn đối với Chu Chú, lại còn ăn cho thỏa đáng, dùng câu Tiểu Ngô hay nói trước cô ty mà nói là: hạnh phúc thật sự là xinh đẹp như bọt nước.

Bất quá, đồng thời trong bọt nước hạnh phúc, Chu Chú nghĩ đến một vấn đề.

Nói thực ra, say rượu không cần nhiều ngày để khôi phục như vậy, nhiều lắm hai ngày trước khó chịu một chút, mấy ngày sau anh thật sự là vất vả nhịn, vài lần đều thiếu chút không nhịn được rồi.

Anh có thể nhịn xuống không ăn đồ mặn, nhưng không nhịn được lưu manh với Chu phu nhân nha.

Nhưng mỗi lúc khi anh muốn làm chút gì, đều bị Đường Kiều ngăn cản, anh lại không dám biểu hiện rõ ràng, vì thế mỗi lần đều chỉ có thể ngại ngùng tiếp tục bộ dạng "Suy yếu", trời mới biết anh muốn bạo phát thế nào rồi, chị hai Đường à, nằm ở bên người anh, nhìn được không ăn được, hàng ngày không thể lưu manh có bao nhiêu gian khổ.

Chu Du nói sai rồi, kỳ thực anh cũng rất khổ sở.

Bữa tối qua đi, Đường Kiều nhanh chóng thu thập bát, Chu Chú chống tay lên cằm đang tự hỏi, làm thế nào có thể đươc "đại bổ" vào buổi tối, muốn để "thể lực khôi phục", ít nhất, đương nhiên để Đường Kiều nhìn thấy đã.

Chính là, sau khi Đường Kiều rửa bát xong, từ trong phòng bếp đi ra, anh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì.

"Anh gọi điện cho ba mẹ chưa?"

"Thứ bảy này trở về."

Đường Kiều đen mặt, không nói gì ing, ngày mai không phải thứ bảy sao.

"Cũng gọi cho ba mẹ em. . . . . . Ách, ba mẹ, thứ bảy bọn họ cũng cùng nhau trở về."

Được rồi, anh cũng cảm thấy có chút khó chịu.

"Anh lại tự tiện làm chủ?!"

Đường Kiều căm tức nhìn Chu Chú, nếu không phải thấy thân thể anh chưa hoàn toàn hồi phục, cô tuyệt đối sẽ cho anh một cái tát.

Nghĩ đến bàn tay, Đường Kiều không khỏi chột dạ, tối hôm đó Chu Chú say rượu, cô đánh anh một cái tát. Chuyện này là sự thật, nhưng mà, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cô cũng phải vô duyên vô cớ đánh người, không phải là cô nóng nảy sao?

Kết quả sáng hôm sau, Chu Chú sau khi tỉnh lại, vuốt mặt hỏi Đường Kiều, "Chưa nghe nói qua uống rượu say còn có thể đau mặt?"

Đường Kiều sửng sốt một chút, đáng nhẽ lúc này, anh nên hiểu một chút vất vả của cô chứ, ít nhất nên nói một câu"gây phiền toái cho em rồi.", được rồi, cho dù câu này sẽ làm người cảm thấy thật mới lạ, nhưng là ít nhất cũng phải nói một câu "Chiếu cố anh một buổi tối, rất mệt đi?". Kết quả lại ngược lại, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại là hỏi mặt mình.

Đường Kiều cũng không phải là ngại anh hỏi vấn đề không nghệ thuật này, mà là tối hôm qua lúc cô đánh anh, căn bản là không nghĩ tới Chu Chú sẽ hỏi chuyện này, cho nên từ đầu cô cũng không biết trả lời thế nào mới khiến cho người nghe cảm thấy nghệ thuật.

"Chu Du đánh."

Vì thế Đường Kiều. . . . . . thật vô sỉ vu oan. Đối với cái này, Chu Chú rất tin tưởng không hề nghi ngờ, cho nên vừa rồi gọi điện thoại cho Chu Du, coi như là thù mới hận cũ tính cùng nhau thôi.

"Thế nào có thể xem như tự tiện làm chủ, lúc anh bảo gọi điện thông báo trước cho ba mẹ, em cũng không có nói không được."

Đường Kiều xoay người, quyết định đi tắm rửa trước. Không so đo, cô không so đo, cô đã nói muốn cùng Chu Chú so đo nhân cách, sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.

Chu Chú bị ở lại phòng khách đứng ngây ngốc, giữa lông mày đều xuất hiện một chữ xuyên. (Chữ xuyên: 川)

Cô. . . . . . cứ như vậy ném anh xuống?

Vài ngày nay, tuy rằng bởi vì Đường Kiều chiếu cố mà cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, nhưng Đường Kiều cũng có lúc phải tự chiếu cố bản thân mình, như là, ăn cơm, đi toilet, tắm rửa, ngủ vân vân. Tại một chút thời gian như vậy, Chu Chú cũng cảm thấy nhàm chán rồi.

Bởi vì cấm miệng lại cấm dục, mỗi khi thừa dịp Đường Kiều lúc không chú ý, Chu Chú cầm điện thoại hỏi thăm tin tức của Ngu Châu, đâm cậu ta vài câu. Mới đầu, Ngu Châu còn đánh trả một chút, sau này dần dần đại khái là đã nhận ra, Chu Chú đây là nhàm chán chọc tức Ngu Châu, anh không nhất thiết cùng anh ta nhàm chán.

Đang vòng vo chuyện "cấm thực khoái trá" sao lại cũng không để ý anh rồi.

Chu Chú lần đầu tiên ăn nghẹn trước mặt Ngu Châu, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Vì thế, buổi tối hôm nay, tựa hồ đặc biệt gian nan.

Chu Du bị anh đắc tội hết, Ngu Châu cũng không để ý anh, đi làm việc, anh lại không tâm tình, xem tivi? Anh thật buồn bực rồi. . . . . .

Đường Kiều đã vào phòng tắm hơn mười phút, Chu Chú lúc này hoàn toàn mất hết hình tượng bình thường như ở công ty, không ngừng đi lòng vòng trong phòng khách.

Hai phút sau, Chu Chú rời khỏi vị trí, đứng ở ngoài phòng tắm không ngừng đi đi đi lại.

Năm phút sau, anh vẫn cứ đi vòng vòng.

Nếu không đi vào, Đường Kiều sẽ đi ra, Chu Chú thoáng suy xét đối sách sau khi vào phòng tắm sau, nghĩ rằng, cô nếu lại đá anh, anh . . . . . được rồi, anh cũng chỉ có thể tránh.

Tốt nhất là nếu cô ấy công kích phía trước liền làm ra hành động, được, đối, chính là như vậy.

Chu Chú hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt như là muốn đi chiến đấu không bằng, trời mới biết, anh chỉ muốn lưu manh một chút thôi.

Chủ tịch Mao đã từng nói, tất cả không lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết yêu đương đều là giở trò lưu manh. Cho nên Chu Chú kiên quyết không thừa nhận hành vi này của mình là lưu manh, anh cùng Đường Kiều đều là vợ chồng hợp pháp, ngủ không phải là đạo lý hiển nhiên sao.

Chu Chú trong lòng không hề hổ thẹn mở cửa phòng tắm, lắc mình tiến vào.

Đường Kiều đng tắm rửa từ trong gương nhìn thấy Chu Chú bước vào, sửng sốt một chút, quên luôn động tác công kích.

Điềm tốt, thấy Đường Kiều không có ý tứ nuốn đá anh. Chu Chú nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo của mình, vừa cởi quần áo vừa táo bạo như có như không triển lãm dáng người bản thân đẹp đẽ. Mà ở trong lúc này, Đường Kiều chỉ có thể sững sờ từ trong gương nhìn động tác của anh, quên mất bản thân muốn làm cái gì.

Đến lúc Chu Chú từ phía sau lấn người đi lên, cô mới lấy lại tinh thần, vòi hoa sen trong tay rớt xuống đất, nước phun về phía người, một mảnh ướt át.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.