Mặt trời gần chạng vạng tối, không chiếu gay gắt như buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua nhà cửa và cây cối, rải trên đường. Đường Kiều đạp những tia mặt trời, chậm rãi đi tới, người người tới lui thôn dân tộc, ngược lại cô có vẻ thích ý.
Hai bên đường phố treo nhiều loại đồ trang sức và nón áo phong cách dân tộc, Đường Kiều vừa đi vừa nhìn, các loại đồ xinh đẹp cô đều muốn cầm ở trên tay nhìn một chút, sờ một cái.
Đường Kiều nở nụ cười ôn hòa, dọc theo đường đi cầm lấy nhiều đồ ở trong tay nhìn, sau đó lại trả về, làm cho các gian hàng một phen mất mát.
Đối với vật chất Đường Kiều không quá theo đuổi, huống chi là loại vật có phong cách dân tộc rất phức tạp, mua về bày biện chiếm diện tích, đưa cho bạn bè, cũng làm khó bạn bè, huống chi, bạn bè cô có thể quen thuộc đến tặng quà cũng chỉ có Chu Du và Ngu Châu, mà hai người kia, Đường Kiều cảm thấy. . . . . . đưa đến trong nhà bọn họ cũng không thiếu vật hiếm lạ.
Lúc học Trung học, cô và Chu Du thường đi vào con hẻm phía sau sân trường đến chợ bán đồ cũ mua một chút đồ chơi kỳ lạ, khi đó cảm thấy những thứ đó còn thú vị hơn nhiều so với Piano và Violin.
Đến bây giờ, dưới đáy giường trong gian phòng của Bà ngoại Đường còn vẫn có mấy cái cái rương lớn nhỏ, để cho cô những bảo bối nhỏ kia.
Thỉnh thoảng lúc Đường Kiều trở về, sẽ cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yen-lang-bi-an-di/2235768/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.