Cuộc sống, mỗi tháng luôn có vài ngày xui xẻo.
Đường Kiều cảm giác có thể mình cần đến Miếu để cúng bái, phải quyên nhiềutiền dầu vừng cho Bồ Tát, gột rửa trên người mình sạch sẽ.
Nếu đó là ngày thứ hai đau khổ, vậy ngày thứ ba đối với Đường Kiều mà nói làhết sức đau khổ. Thứ hai thiếu nợ, nhất định thứ ba phải trả.
Buổi sáng thứ ba, Đường Kiều thức giấc, vẫn nhìn thấy Chu Chú ngủ ở bên cạnh mình, sau khi buồn rầu rối rắm cả buổi trời cũng không làm gì, rón rénrời giường. Nhưng Đường Kiều khổ sở nhất chính là thứ hai bị giở trò lưu manh, cô còn có lợi, có thể nói không thoải mái, die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng tên lưu manh Chu Chú, rốt cuộc có thoải mái hay không? Tối hôm qua, rốt cuộc bọn họ có vui hay không vui?
Đường Kiều loay hoay nấu xong nồi cháo cho Chu Chú, tắt lửa, sáng hôm nayngay cả bánh mì nướng cũng cũng không ăn, cầm theo túi xách đi làm nhưng không hề có một chút nào vui sướng.
Vừa vào công ty, Đường Kiềuliền nghênh đón ánh mắt như kẻ thù không đội trời chung của A Hồng, mớisáng sớm, mẹ nó, quá hao tổn tinh thần rồi.
"Hắc hắc, chào buổi sáng."
Đường Kiều cười khan, vẫy vẫy tay, rụt cổ nhanh chóng đi qua trước mặt A Hồng.
"Chào buổi sáng!"
A Hồng cắn răng nghiến lợi, từ trong miệng nặn ra chữ, Đường Kiều lấy tốc độ chạy thục mạng. Đáng tiếc. . . . . .
"Đường Kiều, tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
Là phúc thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yen-lang-bi-an-di/2235701/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.