“Chuyện giữa tao và mày thì không được kéo người khác vào.”
“Thả con dâu tao ra!”
Cuồng nộ hét lên, hai mắt của ông Hưng đỏ hỏn. Một cảm xúc ngoài tầm kiểm soát khi hắn có những hành động hết sức vô lý.
“Đừng phẫn nộ như thế! Sẽ làm hại đến người xung quanh ông đấy!”
Hắn ung dung ngồi xuống chiếc ghế mà đàn em đã chuẩn bị cho mình. Hắn muốn xem hai miếng mồi để dụ ‘con cá’ Phan Quân Khánh đến sẽ giãy giụa trong bao lâu. Thở một luồng khói màu trắng khi vừa hút điếu xì gà. Hắn cười nửa miệng, môi xếch lên nói:
“Nợ cha thì con phải trả. Không gánh hết tội thì để cho con ông gánh.”
“Tao nói cho mày biết sự việc năm đó đã được điều tra rõ ràng. Mày cho rằng là tao bức Phùng Hải chết sao? Ngu xuẩn.”
Phóng như dao về phía người đang quát tháo kia, hắn chĩa súng vào đầu ông Hưng, toan bóp cò. Tên của cha hắn Phan Hưng không có tư cách để gọi. Mắt nổi vệt đỏ, hắn dí nòng súng sát vào trán ông Hưng, gằn giọng:
“Câm miệng lại! Ông nghĩ tôi còn là một đứa con trai mới lớn? Những gì ông đã gây ra cho gia đình tôi sẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm nay phải thanh toán sòng phẳng.”
Dù đang bị đe doạ nhưng ông Hưng không hề khuất phục. Bao nhiêu năm lăn lộn thương trường gặp đủ loại người. Ông biết phải làm sao để đối phương phải kiêng dè, e ngại mình. Ánh mắt nhìn Phùng Kiên chẳng nao núng đầy ý sẽ phản kháng.
“Một thằng ranh chưa trải hết sự đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-theo-anh-ve-nha-nao/1791394/chuong-172.html