Lâm Cát Vũ đưa tay giữ chặt chiếc eo thon của cô rồi ra sức van nài: “Em không thể chơi ác như vậy. Đến trêu chọc anh rồi lại bỏ ngang. Sa mạc tình yêu cái gì chứ. Anh phải tặng lại em chiếc nhẫn “phì nhiêu tình yêu” để em lúc nào cũng đáp ứng anh bất kể đêm ngày.”
Đoàn Nam Phương liền é lên một tiếng bởi vì Lâm Cát Vũ vừa nói xong thì bất ngờ xoay người lại và đè ép cô xuống giường đến không thở được.
“Lâm Cát Vũ, buông em ra.” - Đoàn Nam Phương kêu lên
“Không buông, chờ anh thoải mái đã.” - Lâm Cát Vũ cương quyết nói.
Đoàn Nam Phương cắn môi chống chế: “Anh ra mở cửa đi, lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?”
Lâm Cát Vũ không nghe thấy gì nữa, bên tai anh chỉ còn tiếng rên rỉ của người vợ xinh đẹp rất khó mới bắt về được. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không buông tha họ cho đến khi Lâm Cát ũ thỏa mãn thì mới khoát tạm áo bước ra mở cửa. Còn Đoàn Nam Phương thì yếu ớt nằm rút trong chăn vừa mệt mỏi vừa ngại ngùng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa qua. Đúng là rất lâu rồi mới lại có được kiểu gần gũi này với anh.
Lâm Cát Vũ vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy người giúp việc chìa ra chiếc điện thoại bàn rồi cung kính nói: “Thưa, Lâm tổng tìm ngài.”
Lâm Cát Vũ nhận lấy điện thoại, nói cám ơn rồi đóng cửa phòng lại. Anh vừa đưa điện thoại lên tai thì đã nghe Lâm Thiên Vũ chất vấn: “Làm gì mà lâu vậy?”
Lâm Cát Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792854/chuong-210-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.