Lúc về tòa thành, Lập Thế Khang mới biết chuyến này không phải chỉ có Hoàng Cao Thừa Hiên theo chân quân Mĩ đến đây mà còn có cả Dương Thế Duy cũng đến. Vừa gặp được anh, Dương Thế Duy liền mừng rỡ ôm chầm lấy Lập Thế Khang mừng rỡ nói: “Anh không sao là tốt rồi. Từ khi đến đây em cứ ngồi chờ mãi mà không thấy anh về.”
Dương Thế Duy nhìn anh từ đầu đến chân xác định ảnh không bị thương thì mới nói tiếp:“Chị Bảo Vy nói em ra phụ khiêng thương binh vào trong, khi nào hết thương binh thì sẽ gặp được anh. Lúc đó em thực sự rất sợ nhìn thấy anh bị thương ở trong số thương binh kia.”
Dương Thế Duy nói rất nhiều rất nhiều, kể đủ mọi chuyện cho Lập Thế Khang nghe. Đến khi anh ngừng nói thì Lập Thế Khang mới hỏi: “Em đến đây làm gì?”
Dương Thế Duy nghe xong liền kể: “Mẹ rất lo cho anh, bà ấy nửa tháng nay ăn không ngon ngủ không yên cho nên đã đổ bệnh. Ba em cũng lo lắng cho nên nói em theo chân quân Mĩ và anh Thừa Hiên của nhà họ Hoàng để đến đây tìm anh rồi báo tin về cho mẹ an tâm.”
Lập Thế Khang nghe xong thì cả người đứng sững như tượng. Anh không biết cảm giác hiện tại lúc này của mình là gì. Dương Duy Lân không phải trước nay chỉ mong cho anh chết để chiếm trọn sản nghiệp của nhà họ Lập hay sao? Vì sao ông ấy lại để đứa con trai duy nhất của mình lao ra nơi nguy hiểm như chiến trường để tìm anh? Còn thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792842/chuong-209-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.