Chương trước
Chương sau
Lòng của Thừa Hiên càng lúc càng nóng ran. Anh rủa thầm trong lòng: “Giờ phút nào rồi mà còn sinh nhật?”
Chiếc xe cao cấp đời mới nhanh chóng đưa Hoàng Cao Thừa Hiên đến nhà họ Cao. Vừa nhìn thấy anh bước vào nhà, ai nấy đều kinh ngạc.
Hoàng Thời - Hoàng lão gia liền lên tiếng: “Cháu về sao không báo cho ông bà biết?”
Hoàng Cao Thừa Hiên cúi đầu xị mặt, khó chịu cất lời: “Chuyện của Tinh Vân thế nào rồi? Sao mọi người còn ở đây mở tiệc?”
Bà Nhã Miên lúc này cũng lên tiếng: “Cả mấy tuần nay ai nấy đều lo lắng về chuyện. Hôm nay là sinh nhật của Tinh Nhật nhưng ba mẹ nó đều không ở nhà nên chúng ta cùng nó đón sinh nhật cho thằng bé vui.”
Ông Minh lúc này cũng lên tiếng: “Cháu đã vào viện thăm bà chưa?”
Hoàng Cao Thừa Hiên liền gật đầu nói: “Nghe bác và bà nói cháu mới tức tốc chạy đến đây. Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ông Minh lúc này mới thở dài nói: “Vẫn không có thông tin chính xác của Tinh Vân. Ngày nào bác cũng đọc báo nhưng cũng chỉ là một cái thông báo chung chung về tình hình chiến sự chứ không có nói rõ chuyện ở nơi đó thế nào.”
Hoàng Cao Thừa Hiên nắm chặt nắm tay, hùng hổ nói: “Cháu phải đi đến đó mới được.”
Ông Minh lắc đầu nói: “Cháu đừng manh động như vậy. Chiến trường khói lửa ác liệt không phải nói đến là đến. Hơn nữa Libya đang có chiến tranh thì ai cấp hộ chiếu cho cháu qua?”
Hoàng Cao Thừa Hiên nghiến răng nói: “Cháu mặc kệ, cháu sẽ trốn qua. Nhất định phải tìm được Tinh Vân.”
Hoàng Gia Khiêm lúc này cũng từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Hoàng Cao Thừa Hiên đến mà còn chưa kịp thay giày đã nói chuyện lớn tiếng thì anh liền bước lại gần rồi điềm đạm nhắc: “Lâu ngày em mới về nhà, sao không ngồi xuống uống miếng nước trước rồi hẳn nói chuyện sau.”
Hoàng Cao Thừa Hiên nhìn Hoàng Gia Khiêm đang thong dong nên đâm ra trút giận lên anh: “Anh còn nói nữa ư? Tất cả là do anh. Nếu anh không kêu Tinh Vân quay về thì cô ấy có gặp nạn hay không? Anh còn thong dong ở đây uống nước ăn bánh trong khi Tinh Vân cứ như vậy mà ra đi sao?”
Hoàng Cao Thừa Hiên cứ nghĩ đến chuyện Tinh Vân bị tai nạn qua đời thì liền không kiềm nén được cảm xúc cho nên lớn giọng quát lại Hoàng Gia Khiêm. Hoàng lão gia lúc này liền lên tiếng: “Thừa Hiên, cháu có thôi nóng nảy và ngông cuồng hay không? Thật là không biết phải trái mà. Gia Khiêm lo Tinh Vân ở đó sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới phái người đến đón nó về. Làm sao Gia Khiêm biết được chiếc máy bay gặp nạn mà cháu lại đổ hết tội lên đầu anh mình.”
Hoàng Cao Thừa Hiên thấy ông nội bên vực Hoàng Gia Khiêm thì anh còn phản ứng mạnh hơn: “Các người không ai quan tâm đến Tinh Vân hết. Tinh Vân chết rồi mà vẫn không chịu phái người đi tìm xác mà còn ở đây mở tiệc. Như vậy là thế nào?”
Nói xong, Hoàng Cao Thừa Hiên liền tức giận bỏ đi. Không khí trong biệt thự nhà họ cao lại trở nên ảm đạm và chán ngắt. Phía cầu thang, Tinh Nhật đứng đó, nghe rõ những lời cậu họ của mình nói rồi khóc ròng như mưa gọi mẹ.
Thì ra là mẹ của cậu đã chết cho nên mới không về đón sinh nhật với cậu. Tất cả mọi người đều giấu cậu. Yên Di nghe ồn ào cũng từ phòng nghỉ trên lầu bồng con trai bước ra xem. Không khí căng thẳng khiến đứa nhỏ hoảng sợ khóc thét lên. An Khê cũng được bà nội bế ra cầu thang nhìn xem chuyện gì.
An Khê nhìn thấy Tinh Nhật khóc thì liền tròn mắt nhìn cậu bé. Cô chẳng hiểu sao Tinh Nhật lại khóc lớn như vậy. Không phải hôm nay là sinh nhật sao? Lúc chiều bà nội vừa thay đầm đẹp cho cô vừa nói cô phải mang quà tặng cho anh Tinh Nhật mà.
An Khê tròn xoe đôi mắt to không hiểu chuyện gì. Cô giẫy khỏi tay bà nội rồi chồm người xuống phía của Tinh Nhật. Cô bé nắm lấy áo của cậu, giật giật rồi kêu lên mấy tiếng như muốn hỏi xem Tinh Nhật có chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.