Chương trước
Chương sau
Cho nên anh liền lên tiếng châm chọc Lâm Thiên Vũ: “Lâm Thiên Vũ, anh thật biết cách thương em trai mình. Vào cái giờ ra trận lại chơi cho nó một cú để thử thách thần kinh. Tài giỏi! Bội phục!”
Lâm Thiên Vũ nhúng vai đáp lại: “Đàn ông nhà họ Lâm, yêu hận phải rõ ràng. Đâu thể vì đàn bà con gái mà làm hỏng đại sự.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nhìn ra phía sau lưng Lâm Thiên Vũ, nhướng mày nói: “Hình như nữ vương đến tìm cậu kìa.”
Vừa nghe xong, Lâm Thiên Vũ liền lập tức quay trái quay phải để tìm kiếm nữ vương. Lập Thế Khang thấy vậy liền phì cười. Câu chuyện của Lâm Thiên Vũ anh đã biết, cả chuyện vì phụ nữ mà giả chết anh cũng biết. Vậy mà còn có người đứng đây hống hách. Nghĩ đến đây, Lập Thế Khang càng cười càng lớn. Lâm Thiên Vũ biết mình bị Đoàn Nam Phong chơi thì liền bặm môi, giơ chân đá vào chân anh.
Đoàn Nam Phong nhìn bộ dạng của Lâm Thiên Vũ thì liền cười lớn. Sau đó liền nói: “Xuất phát thôi. Còn chần chừ thì đến sáng mất.”
Phía góc khác của bãi đất, Lưu Uyển Linh cũng cầm tay Lâm Thanh mãi không rời khiến cho anh phải lên tiếng trêu chọc: “Uyển Linh, không phải ngày thường em hay đuổi anh đi sao?”
Lưu Uyển Linh biết hắn chọc mình cho nên thật muốn giận lẫy bỏ tay hắn ra. Nhưng mà cô lại sợ phải rời xa hắn, cho nên cô quyết định không thèm chấp nhất hắn nữa. Hắn nói cái gì cô cũng nhất định không buông tay.
Lưu Uyển Linh cầm tay anh, càng nắm càng chặt. Mãi không chịu rời. Lâm Thanh nhìn thấy biểu hiện của cô như vậy thì trong lòng rất vui nhưng anh cũng không thể nấn ná thêm nữa. Cho nên đành vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, an ủi: “Anh sẽ về rất nhanh, không sao đâu.”
“Không cho đi.” - Lưu Uyển Linh ngắn gọn đáp.
Lâm Thanh vốn biết tính tình của Lưu Uyển Linh rất gai góc cũng rất đỏng đảnh cho nên anh chỉ có thể ôn hòa, nhẹ giọng nói với cô rằng: “Uyển Linh, nghe lời đi. Đợi anh về rồi chúng ta làm đám cưới có được không?”
Lưu Uyển Linh nghe Lâm Thanh nhắc đến chuyện này thì liền nói lẫy: “Không phải anh đã có vị hôn thê rồi sao? Hai người không phải sắp kết hôn sao?”
Lâm Thanh nhìn vẻ mặt giận lẫy của Lưu Uyển Linh thì chỉ biết cười. Anh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói từng lời: “Phải, vị hôn thê của anh đang đứng trước mặt anh đây. Anh nhận định cô ấy là vợ nhưng cô ấy cứ lảng tránh khiến anh thật sự rất đau lòng.”
Lưu Uyển Linh ngẩng mặt nhìn Lâm Thanh, khẽ phùng đôi má hồng rồi nhẹ giọng làu bàu: “Đàn ông các người giỏi nhất là dụ dỗ phụ nữ.”
Lâm Thanh cười cười đáp lại: “Trước giờ anh chưa từng nghiêm túc trong quan hệ với phụ nữ. Nếu cần phụ nữ thì chỉ cần bỏ tiền ra là mua vui được. Duy chỉ có em là anh không muốn như vậy. Em có hiểu không?”
Lưu Uyển Linh không nhìn anh. Mặt khẽ cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Em không hiểu gì hết, chỉ không muốn anh đi thôi.”
Lâm Thanh cười nhẹ đáp lại: “Không được, anh phải đi. Nếu không sẽ làm nhỡ việc.”
Chưa đợi Lưu Uyển Linh nói thêm, anh liền cúi xuống hôn lên đôi môi của cô. Hình ảnh Lâm Thanh trong mắt Lưu Uyển Linh chưa bao giờ điển trai và thanh lệ như lúc này. Cô yêu anh, thật lòng yêu thích anh. Nhưng cô không ngờ rằng vào cái lúc cô dũng cảm đối diện với lòng mình thì lại là lúc Lâm Thanh phải rời đi. Lưu Uyển Linh biết đây không phải là sinh ly tử biệt nhưng sao lòng cô lại nhói đau? Cô lo lắng cho anh hơn cả nỗi lo sợ vì mẫu virus trong người mình. Nếu được chọn lựa cô thà lựa chọn để bản thân mình ra đi sớm một chút hơn là phải nhìn thấy cảnh sinh ly với anh.
Lưu Uyển Linh trầm mặc nhìn theo bóng lưng anh bước lên Thần Phong. Bất giác cô nhớ đến lời của Bảo Vy cho nên liền nở nụ cười may mắn cho anh an tâm.
“Lâm Thanh, em sẽ đợi anh quay về cưới em.” - Lưu Uyển Linh hô lớn rồi nở nụ cười tươi như ánh mặt trời rạng rỡ làm ấm lòng người ra đi.
Lâm Thanh quay lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô rồi khẽ mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào và quay đi. Ba người phụ nữ dõi mắt nhìn theo những chiếc máy bay chiến đấu đang từng chiếc từng chiếc chui vào bụng của máy bay mẹ.
Bảo Vy và Lưu Uyển Linh băn khoăn hỏi nhau: “Máy bay lớn như vậy liệu bay qua biên giới có an toàn không?”
Đoàn Nam Phương vẫn đang ngồi bệt trên khoảng đất trống, đưa mắt nhìn theo những chiếc máy bay mẹ khổng lồ đang chậm rãi cất cánh rồi vô hồn nói: “Bay từ đây qua Libya thì không gặp khó khăn như khi bay từ Libya quay trở lại.”. đam mỹ hài
Lưu Uyển Linh và Bảo Vy nghe xong liền vội vã bước đến gần rồi ngồi xuống cạnh cô, tò mò hỏi dồn:
“Vì sao em biết vậy?”
“Vậy thì khi quay lại đây, liệu có nguy hiểm gì không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.