Tinh Vân thấy Oda chịu cứu giúp những người này thì liền vui vẻ ra mặt. Cô đích thân mang bánh và nước phát cho từng người rồi hăng hái giúp họ chuyển vào chỗ ở mới. Những người tị nạn rời xa quê hương bỏ lại nhà cửa để tránh tiếng súng không biết được tương lai sẽ đi đâu về đâu, nay lại được nơi ăn chốn ở thì ai nấy đều vui mừng đến tạ ơn Tinh Vân và Oda.
Tinh Vân không hiểu họ nói gì cũng không quan tâm họ có cám ơn mình hay không. Cô chỉ mong mọi người đều được tốt.
Bản thân Amy cũng là người rất tốt cho nên khi giúp đỡ được người khác cô thấy rất vui. Tuy nhiên, cô vẫn không quên nhắc Tinh Vân: “Chị Tinh Vân, bây giờ tình thế hỗn loạn, hay là chúng ta trốn đi.”
Tinh Vân nghe xong liền nói: “Phải ha, không trốn lẹ thì ngày mai phải kết hôn rồi.”
Amy liền nói: “Đúng đó, mặt trời lặn rồi, chúng ta mượn quần áo của đám người tị nạn này rồi lẫn vào họ để trốn đi.”
Tinh Vân đương nhiên không muốn kết hôn với Oda, cô muốn quay về Mĩ để sống cuộc sống của chính mình. Cô biết Oda đối tốt với cô nhưng cô không có yêu hắn thì làm sao có thể nhắm mắt kết hôn được. Tuy muốn rời đi nhưng cô lại không an tâm về mấy người dân tị nạn. Bởi vì vẫn còn rất nhiều người chưa có nhà để ở mà dù có dốc hết nhân lực cũng không thể xây kịp ngay lúc này. Hơn nữa còn chuyện lương thực thực phẩm thuốc men để cứu giúp cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792780/chuong-207-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.