Chương trước
Chương sau
Lập Thế Khang khép đôi mắt hẹp dài của mình lướt qua ô kính của cửa xe rồi chậm rãi nói: “Chúng ta vào chốt biên phòng của Ai Cập để liên hệ với người của đại sứ quán Mĩ xin cấp lại Visa là xong. Chúng ta tuy mất hết giấy tờ tùy thân nhưng gốc rễ của chúng ta khác họ.”
Đoàn Nam Phong nhướng mày vui vẻ nói: “Lập tổng đã trở lại rồi, đầy tự tin và kiêu hãnh.”
Lập Thế Khang cũng nhếch môi cười trêu lại Đoàn Nam Phong: “Đoàn tổng quá lời rồi. Sau khi về Mĩ vẫn cần ngài chiếu cố cho.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền cười lớn. Lập Thế Khang cũng đắc ý cười theo. Bất giác anh lại lên tiếng: “Ngày nào chưa tìm được Amy tôi vẫn chưa an tâm. Rốt cuộc bọn chúng đã nhốt cô ấy ở đâu.”
Đoàn Nam Phong nhúng vai lắc đầu nói: “Tôi cũng rất lo cho Tinh Vân. Mấy hôm nay cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy cô ấy nói lời chia tay với tôi khiến cho lòng tôi lo lắng không yên.”
Lập Thế Khang nhướng mày nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta phải quay về được Siwa mới có thể tìm cách đến bắt thằng Oda kia nói ra chỗ giam giữ Amy và “thiên kim bạc tỉ”. Còn bây giờ thì hãy nghĩ xem sẽ nói với hải quan Ai Cập thế nào về chuyện mình ở Libya khi không có giấy thông hành của Libya.”
Đoàn Nam Phong nghe Lập Thế Khang đề cập đến vấn đề này thì liền nói: “Đơn giản thôi. Nói là chúng ta bị bắt qua Libya làm khai mỏ nhưng trốn được.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Nghe có vẻ... không thể tin được.”
“Nếu chúng ta khai ra họ tên thì bọn họ sẽ rất nhanh tra ra được thông tin của chúng ta. Người có thu nhập cả tỉ đô mỗi năm lại vô cớ bị bắt sang Libya làm khai mỏ. Nếu đã bị bắt thì sao trốn được nếu không phải dùng bạo lực?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền cười nói: “Hải quan không thông minh và nhiều chuyện kiểu như cậu đâu. Họ là hải quan chứ không phải chó săn mà đưa ra nhiều nghi vấn để săn tin như vậy. Chuyện của họ là giúp chúng ta liên lạc với Đại sứ quán Mĩ theo diện công dân còn mắc kẹt tại khu chiến sự. Như vậy đại sứ quán sẽ có trách nhiệm đưa chúng ta về nước. Hơn nữa, ngay khi liên hệ với đại sứ quán Mĩ tôi sẽ vận dụng quan hệ để lướt qua chuyện này một cách đơn giản.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Nếu có thể liên lạc được với phía Mĩ thì không có gì là quá khó khăn.”
Đoàn Nam Phong liền cười nói: “Phải đó, có Lập tổng ở đây thì cần gì chúng ta phải đau đầu tìm lý do. Một lời của Lập tổng thì có khi ngày mai nghị viện cũng sẽ đổi người.”
Lập Thế Khang nghe xong liêền nói: “Đoàn tổng có vẻ như cũng đã lấy lại được uy phong của mình. Mấy ngày qua ăn cháo baobab nên làm tôi cứ nghĩ Đoàn Nam Phong cũng chỉ là công nhân khai mỏ bé nhỏ mà thôi.”
Đoàn Nam Phong gật đầu đáp: “Đúng là ở nơi xa lạ, không có thứ gì bên người khiến tôi hoài nghi năng lực của bản thân mình. Chuyến đi này giúp tôi nhìn rõ con ngươi của mình hơn.”
Nói đến đây thì chiếc xe cũng đã đỗ lại ở cổng của cục xuất nhập cảnh Ai Cập. Libya có biến động lớn cho nên biên giới Ai Cập cũng phải đối mặt với nhiều bất ổn. Binh lính cũng được điều động đến khu vực này nhiều hơn.
Vừa đến cổng hải quan thì họ đã thấy có rất nhiều lính biên phòng bồng súng đứng gác ở đây. Vì tình hình Libya đang bất ổn cho nên cục đăng kiểm xuất nhập cảnh của họ chỉ còn là một tòa nhà trống làm cho dân Libya chạy nạn ngang nhiên vượt biên sang Ai Cập.
Chiếc xe của bốn người họ phải xếp hàng rất lâu mới được vào bên trong. Vừa nhìn thấy nhân viên an ninh ló mặt ra ở phía xa, Michael liền hô lớn: “Chúng tôi là người Mĩ không phải dân tị nạn.”
Nghe vậy, nhân viên an ninh mới ưu tiên cho họ lái xe vào khu vực đăng ký nhập cảnh. Lúc mới lái xe vào phía bên trong, bốn người họ lại nghe thấy bên ngoài có tiếng súng. Họ đoán có lẽ do dân tị nạn đói quá làm liều muốn nhanh chóng được nhập cảnh qua Ai Cập cho nên đã tấn công nhân viên an ninh khiến cho những người lính biên phòng đang bồng súng buộc phải bắn chỉ thiên cảnh cáo.
“Tình hình càng lúc càng loạn.” - Lập Thế Khang lắc đầu nói.
Đoàn Nam Phong cũng nói thêm: “Chúng ta hãy nhanh chóng đăng ký nhập cảnh sang Ai Cập trước khi cái chốt biên phòng này cũng bị dở luôn.”
Bốn người đàn ông nhanh chóng bước xuống xe đi vào bên trong và xếp hàng đăng ký xin làm lại giấy tờ. Sau khi điền xong tờ khai mất giấy tờ, Đoàn Nam Phong nhanh chóng gọi điện về Mĩ cho Lâm Thanh để trong thời gian nhanh nhất Lâm Thanh có thể giúp anh liên hệ với đại sứ quán làm lại giấy tờ. Đồng thời, phái thêm người đến hỗ trợ anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.