Chỉ trong vài phút, vài ba chục đốc công đã bị đường roi của Lập Thế Khang đánh cho ngã rạp xuống sàn, nhăn mặt kêu đau. Cả đám công nhân hân hoan phấn khích hò reo chạy đến nâng Lập Thế Khang lên cao và tôn anh là anh hùng. Mặc dù anh chẳng hiểu bọn họ nói gì nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng và phấn khích của họ thì anh biết họ đang ủng hộ mình. Có lẽ vì bọn đốc công này thường xuyên ức hiếp bọn họ cho nên họ thật hả hê khi có ai đó đứng ra trừng trị bọn ác ôn này.
Chỉ tiếc rằng bốn người họ không hiểu tiếng Ả Rập và nơi này chưa tìm thấy ai biết nói tiếng Anh cho nên bọn họ không có cách nào để biết mình đang ở đâu và làm sao để rời khỏi đây. Cho nên đành chịu nán lại nơi này lâu hơn một chút để tìm cách quay về Siwa tìm thêm viện binh đến cứu Amy và Tinh Vân.
Ngày hôm đó, khi đám đốc công bị thương tả tơi thì đám công nhân khu mỏ được một ngày nghỉ ngơi. Quà cáp bánh trái của đám công nhân này cũng rất nhanh được mang đến chỗ của Lập Thế Khang. Tuy chỉ là vài ba trái khô quả dại nhưng so với nhịn đói thì cũng thật tốt.
Lập Thế Khang nhướng mày ra hiệu cho Đoàn Nam Phong đến lấy lộc của mình. Anh vừa ăn một quả dại mà anh chẳng biết tên là gì, vừa nói: “Có ăn thì ăn đi, lộc của nhà họ Lập không phải ai cũng được hưởng đâu.”
Đoàn Nam Phong cầm lấy một quả dại đặt trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792734/chuong-203-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.