Hai người đàn ông đang tìm cách hạ thấp đối phương, nghe xong câu này liền nghĩ đến cùng một vấn đề: “Nếu muốn đi vệ sinh thì chúng ta phải làm sao?”
Nghe xong câu hỏi đồng thanh của hai người, cả đám liền rũ vai xuống như muốn trốn tránh với vấn đề này.
“Bọn họ định giam chúng ta bao lâu?” - Dorothy liền lên tiếng hỏi.
Tinh Vân cũng bồi thêm: “Nhà giam này hun hút như vậy gọi cũng không có ai nghe. Bọn họ lại không hiểu chúng ta nói gì. Phải làm sao đây?”
Cả đám người ngán ngẩm không có lời đáp. Không ai bảo ai, tất cả đều tự ngồi thiền tại chỗ để lắng nghe thời gian dần trôi qua. Thời gian trôi qua càng lâu, tinh thần và thể chất càng lúc càng kiệt quệ. Hai người phụ nữ mới bắt đầu tâm sự với nhau.
“Vì sao lần nào chúng ta cũng rơi vào tình trạng bị giam cầm chờ` chết như thế này?” - Dorothy thở dài hỏi Tinh Vân một câu hỏi tu từ*.
Tinh Vân lắc đầu đáp: “Từ lúc chị qua Mĩ đến giờ, hoàn cảnh tệ như thế này không phải là lần đầu gặp. Lần trước bị dượng Khang nhốt trong căn nhà gỗ đó chút nữa thì đã toi cái mạng nhỏ này rồi. Cũng may là có em.”
Dorothy nhẹ giọng nói: “Lúc đó em cũng rất sợ. Cũng may là có chị bình tĩnh cho nên chúng ta mới thoát nạn.”
Tinh Vân khẽ mỉm cười hỏi: “Lúc đó nhờ em biết được cái khoá để mở cửa giấu phía dưới tấm chắn. Nếu không thì chúng ta đã tan xác từ sớm rồi.”
Dorothy cúi đầu nghĩ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792724/chuong-202-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.