Sau khi gặp gỡ nhóm sát thủ, Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương mới biết nhóm của anh trai mình có tổng cộng ba mươi lăm người ngồi trên bảy chiếc trực thăng. Ngoại trừ năm người trong nhóm của Osaze ra thì không có bất kỳ ai có visa của Libya. Tệ hơn là vào cái đêm bọn họ xuất phát thì nhóm vệ sĩ ở lại khách sạn chờ còn nhận được tín hiệu từ trực thăng nhưng đến sáng hôm sau thì hoàn toàn mất liên lạc.
“Có khi nào anh trai em và mọi ngươi đã bị cảnh sát Libya bắt giữ không?” - Đoàn Nam Phương băn khoăn hỏi Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ lắc đầu nói: “Không có khả năng này bởi vì nếu bị cảnh sát bắt giữ thì họ phải liên lạc về Mĩ ngay để người thân đến bảo lãnh về nước. Không lý nào năm ngày rồi vẫn không có tin tức.”
Đoàn Nam Phương chậc lưỡi nói: “Nếu mất tích trên sa mạc trong thời gian dài như vậy thì khả năng sống sót quả thật rất thấp.”
Lâm Cát Vũ liền nói: “Cho nên chúng ta phải gấp rút đi tìm họ tránh thời gian mất tích quá lâu.”
Đoàn Nam Phương liền nói: “Đúng vậy, chúng ta mau triển khai kế hoạch đi đến khu vực biên giới Libya đi.”
Lâm Cát Vũ gật đầu đáp: “Được, anh sẽ lên mạng tìm hiểu về khu vực này và liên lạc với ba anh để lấy danh nghĩa của Lâm Thị đứng ra thuê trực thăng đi tìm anh trai em.”
Nhờ vào máy tính có kết nối internet ở khách sạn mà mấy hôm nay Lâm Cát Vũ có thể dễ dàng làm thủ tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792716/chuong-202-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.