Chương trước
Chương sau
Khi người quản lý khách sạn rời đi và cánh cửa phòng đóng lại thì Lâm Cát Vũ mới lên tiếng càm ràm Đoàn Nam Phương: “Bé Phương, chuyện này là sao? Hắn ta công khai tán tỉnh em sao? Vừa tặng quà vừa tặng hoa còn đưa thiệp.”
Đoàn Nam Phương không quan tâm những lời của anh, chỉ lo dí mũi hít hà hương thơm của những đóa hồng Juliet màu hồng cam sữa mà cô rất thích. Lâm Cát Vũ đang nói thì liền khựng lại nhìn Đoàn Nam Phương đang nâng niu những đóa hồng maà Osaze tặng một cách hài lòng và thoả mãn.
“Đáng ghét! Lúc em tốt nghiệp không phải tôi cũng tặng em bó hoa giống giống như vậy hay sao?” - Lâm Cát Vũ tức tối mắng thầm nhưng ngay tức khắc lại xìu lòng mà nghĩ khác.
“Chỉ có khác biệt ở chôỗ bó hoa đó không phải tôi mua mà là mẹ tôi mua. Nhưng như vậy thì đã sao? Cũng là thành ý mà. Sao lại không thấy em cầm nâng niu đi.” - Người nào đó vừa nghĩ vừa so bì, bày ra bộ dạng ghen tức không nói nên lời.
Đoàn Nam Phương không quan tâm anh mà chỉ lo chăm chút cắm những đóa hoa hồng Juliet quý giá vào bình. Loại hoa này ở Mỹ có thể dễ dàng mua nhưng ở nơi sa mạc nắng gió này thì phải nói là cực kỳ hiếm. Nếu không phải do chuyên cơ chuyển đến thì không thể nhanh và tươi như mới hái thế này được.
Nhà họ Đoàn có một vườn hồng rất tráng lệ cho nên từ nhỏ Nam Phương đã yêu thích hoa hồng. Hoa nào mới hái, hoa nào đã cũ cô vừa nhìn đã biết cho nên khi thấy cành cuống còn tươi thì Nam Phương thích lắm, cũng hiểu được tâm ý của người tặng cho nên cực kỳ nâng niu. Càng như thế, Lâm Cát Vũ càng đau. Đau y như bị gai hoa hồng đâm vào tim vậy đó.
Anh xị mặt bóng gió: “Hoa đẹp thì cũng là hoa đã có chủ rồi.”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền mất tập trung nên bị một chiếc gai nhọn đâm vào tay. Cô nhăn mặt kêu lên một tiếng khiến Lâm Cát Vũ hoảng lên chạy đến hỏi thăm: “Nam Phương, em không sao chứ?”
Anh cầm lấy tay cô, kéo lại gần xem rồi nhẹ giọng nói: “Chảy máu rồi, để anh đi lấy bông băng.”
Lâm Cát Vũ đi vào tủ y tế trong phòng tắm, lục tìm xem có thứ nào dùng được không. Vì các hộp này đều in chữ Ai Cập cho nên anh cũng không biết chắc thuốc nào là thuốc nào. Mở ra từng hộp, quan sát kỹ càng mới đem ra được chiếc băng gạc băng cho Nam Phương.
Vừa băng anh vừa nói: “Em đó, người ta tặng cho em có mấy cái bông thôi mà đã xúc động đến làm thương chính mình. Có đáng hay không?”
Nam Phương cảm thấy hôm nay Lâm Cát Vũ nói lời nào cũng đều có ngụ ý cho nên cô liền hỏi lại: “Từ khi nào mà anh nói chuyện thâm sâu như vậy?”
Lâm Cát Vũ cũng không biết từ khi nào mà anh lại thành người thích nói bóng gió và hay so bì với Osaze, cũng hơi ngạc nhiên về mình.
Tuy nhiên vẫn mở to mắt phủ nhận: “Anh đâu có. Anh chỉ nói sự thật thôi mà.”
Đoàn Nam Phương bĩu môi nhìn anh rồi đứng lên mở giỏ trái cây ra. Tờ bướm nhỏ được đặt bên trong giỏ trái cây đủ màu sắc có dòng chữ viết tay ngay ngắn và cứng cáp: “Một chút tâm ý, mong em sẽ thích.”
Đoàn Nam Phương nhìn qua giỏ trái cây, toàn là những loại quả tươi ngon được chở từ Mĩ qua và quan trọng hơn là toàn những loại cô thích.
“Osaze thật sự có lòng.” - Đoàn Nam Phương nghĩ thầm rồi mang trái cây đi rửa và thong thả ngồi xuống sofa, chậm rãi thưởng thức đồ ngon.
Lâm Cát Vũ thấy vậy liền bĩu môi nghĩ: “Ăn một mình luôn cơ đấy. Lúc tôôi mang quạt máy mini đến đây tôi cũng chia cho các đồng nghiệp của em mà. Có đồ ngon không biết chia sẻ, cô giáo dạy em vậy hả?”
Lâm Cát Vũ vừa mắng thầm xong thì Đoàn Nam Phương như hiểu được ý liền lên tiếng: “Qua đây ăn chung đi. Nho Victoria này ngon lắm đó. Còn có táo Lady Pink chua chua ngọt ngọt.”
Lâm Cát Vũ xị mặt nhưng vẫn qua ngồi ăn cùng cô. Anh vừa ăn vừa nói: “Tên Osaze này đúng là phú hào, chắc là loại cường hào ác bá đây mà.”
Đoàn Nam Phương cầm quả táo gặm gặm rồi thong thả nói: “Anh ấy là ông chủ tốt nhất vùng này, không tin anh đi hỏi đi.”
“Cho em có mấy cái hoa và mấy cái trái này thì đã tung người ta lên trời rồi. Đúng là con gái dễ bị lừa.” - Lâm Cát Vũ khinh khỉnh chê bai.
Đoàn Nam Phương nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Đâu chỉ có thế, còn có bữa tối lãng mạn nữa đó.”
Nói xong cô liền đứng lên đi về hướng phòng tắm. Lâm Cát Vũ liền hỏi vọng theo: “Nè, em đi đâu đó?”
Đoàn Nam Phương vui vẻ quay mặt lại tặng cho anh một câu: “Đi tắm rửa sửa soạn chuẩn bị hẹn hò.”
Lâm Cát Vũ nghe xong tức đến mức sắp hộc máu. Đoàn Nam Phương nhìn thấy gương mặt anh như vậy thì liền nhúng vai cười trêu tức và quay đi bỏ lại người nào đó mặt xanh mặt đỏ nhìn theo.
Lâm Cát Vũ tức tối nhìn cánh cửa đóng lại rồi rủa thầm: “Thời đại gì thế này? Vợ công khai hẹn hò với người đàn ông khác mà còn nói thẳng cho chồng biết. Ai nói cho tôi nghe xem, vì sao tôi vẫn ngồi đây ăn nho mà thấy giống ăn mìn thế này. Hic...”
- --
Ai biểu hồi trước từ hôn? Đáng đời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.